Tương Khắc - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-08-12 05:31:44
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đã sẽ những việc tự vả mặt, nhưng cả đêm Thẩm Vân Thư mơ đủ thứ lộn xộn, sáng hôm dậy muộn.

Cô phát hiện, chỉ cần ở nhà, cô sẽ ngủ say, thậm chí thấy cả và Tiểu Tri Ngôn dậy từ lúc nào, nếu là bình thường, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng thể cô giật tỉnh giấc.

Thẩm Vân Thư sửa soạn xong xuôi, đến phía đông căn viện, bà cụ Cố đang phơi quần áo giặt, thấy cô, bà hiền từ: “Dậy đấy , Viễn Sơn đưa Tiểu Tri Ngôn đến trường , sáng nay Tiểu Tri Ngôn ăn một bát cháo thịt bò, hai cái bánh, với một quả trứng luộc, cháu cũng thấy , cái bụng nhỏ của thằng bé phồng lên như quả bóng, còn vỗ vỗ bụng, bắt bà âm thanh bên trong nữa.”

Thẩm Vân Thư bước tới giúp bà cụ phơi đồ, : “Thằng bé béo lên mấy cân , cái má phúng phính của thằng bé mà cháu thấy thấy mập thêm hai vòng thịt đấy.”

Bà cụ Cố càng vui vẻ: “Trẻ con đang tuổi lớn, mập mạp một chút thì , dễ ốm đau.” Bà giơ tay ngăn cô : “Cháu đừng bận tâm mấy việc , mau ăn cơm .”

Thẩm Vân Thư vẫn tiếp tục giúp bà: “Bà thấy ạ? Bụng đỡ hơn ?”

Bà cụ Cố đáp: “Bà . Đây là bệnh cũ của bà, hễ bên trong hỏa bốc lên là dễ xuống lắm, sáng nay bà dậy uống một cốc nước muối loãng, giờ đỡ hơn nhiều .”

Thẩm Vân Thư thấy sắc mặt của bà quả thật hơn tối qua nhiều, nên cũng yên tâm trở .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-97.html.]

Bà cụ Cố liếc nhà, hạ giọng xuống: “Nếu bà cô nhắc đến chuyện để thằng chắt nhỏ của bà đến nhà ở, cháu đừng tiếp lời đấy, cứ với bà là chuyện cháu thể quyết định , Viễn Sơn từ chối bà , nhưng bà sợ bà vẫn chịu từ bỏ ý định.”

Thẩm Vân Thư nhớ lời bà cô ở cửa phòng Tiểu Tri Ngôn tối qua, gật đầu.

Bà cụ Cố thở dài một : “Có một chuyện, bà kể với cháu, năm xưa chồng và ruột của bà đều mất sớm, khi bà sinh của cháu, chính bà đến chăm sóc bà ở cữ, lúc đó là mùa đông, mới ngừng tuyết, bà ở trong sân trượt ngã, ai mang thai hơn hai tháng, đến bản cũng , viện gần một tháng, cuối cùng vẫn giữ đứa bé.”

Bà cụ Cố hễ nghĩ đến chuyện năm xưa, là trong lòng bất an.

Thẩm Vân Thư nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của bà cụ Cố, lúc mới hiểu với tính khí của bà, tại hết đến khác nhường nhịn bà cô như .

Khóe mắt bà cụ Cố ươn ướt: “Người , nợ tình nghĩa là khó trả nhất, câu quả thật sai chút nào, bà với bà , nên những năm qua, chuyện lớn nhỏ trong nhà bà , bà và ông ngoại cháu đều hết cho bà cả , ngay cả năm xưa con trai của bà lấy vợ, tiền xây nhà mới, tiền lễ hỏi đều do bọn bà chi trả, đến lượt cháu trai lấy vợ, tìm đến cửa, miệng thì là mượn, nhưng bà vốn định đòi tiền , mà họ cũng chẳng nghĩ đến việc sẽ trả.”

Mỗi bước mỗi xa

“Công việc của cháu trai bà cũng là Viễn Sơn tìm cho, mà chỉ tìm một , nó gì cũng lâu, chỉ tìm những việc nhẹ nhàng mà kiếm nhiều tiền, thậm chí còn suýt nữa mở miệng trực tiếp xin tiền Viễn Sơn luôn, Viễn Sơn vì nể mặt bà, dù khó chịu đến cũng đều giải quyết chuyện cho họ.”

Bà cụ Cố càng càng bực bội: “Nếu bà chuyện khác, bà cắn răng cũng sẽ đồng ý, nhưng thằng chắt nhỏ đó bố , ông bà, đưa đến nhà chúng thì thể thống gì? Nó giống Tiểu Tri Ngôn, thằng nhóc đó nghịch ngợm chịu nổi, đến bố của nó còn quản , nếu ở nhà mà xảy chuyện va chạm gì, thành một vụ kiện tụng bao giờ dứt, chuyện đến trời sập cũng thành .”

Thẩm Vân Thư vỗ lưng bà cụ, đại khái đoán bà cô chắc là lấy Tiểu Tri Ngôn cớ, cô thể suy nghĩ của bà cô, trong mắt bà , Tiểu Tri Ngôn chỉ là một đứa trẻ quan hệ m.á.u mủ với nhà họ Cố, ở một nơi hơn cả chắt ruột của bà , nên trong lòng bà tự nhiên ý kiến.

Loading...