Thẩm Vân Thư thể đẩy , đành để ôm, ấm từ cơ thể bao bọc lấy cô, dần xoa dịu cơn giận của cô.
Cô rầu rĩ : “Sao lừa em, em thích như .”
Phùng Viễn Sơn xoa đầu cô: “Cũng hẳn là lừa, vé xe cuối năm khó mua lắm, vé máy bay cũng mới đặt tạm sáng nay thôi, ban đầu định nếu thì sẽ lái xe về, như đến thứ Sáu mới về nhà .”
Chút giận còn sót trong lòng Thẩm Vân Thư cũng tan biến hết, cô dụi đầu vai , cánh tay còn thử nâng lên định ôm , tiếng chuông xe đạp vang lên từ đằng xa, cô vội vàng hạ tay xuống, luống cuống thẳng dậy khỏi vòng tay : “Anh mau buông em , đến .”
Phùng Viễn Sơn hề hoảng hốt, cúi xuống hôn lên môi cô mới buông , đặt chiếc bánh kem giỏ xe, nhận lấy chiếc xe đạp từ tay cô, vẻ mặt điềm tĩnh thong dong.
Chiếc xe của đường ngày càng đến gần, Thẩm Vân Thư giấu mặt trong khăn quàng cổ, vì khẩn trương, cô vô thức nắm lấy một góc áo của và lùi hai bước.
Phùng Viễn Sơn nghiêng che chắn cho cô, đợi khi qua đường xa, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, kéo cô khỏi phía lưng , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ trắng vì sợ hãi của cô, trêu chọc: “Em cũng chỉ gan trêu chọc qua điện thoại mà thôi.”
Thẩm Vân Thư vẫn hết hoảng hồn, tim đập nhanh bất thường, đây là giữa đường phố, ôm cô đành, còn hôn cô nữa.
Cô dùng sức véo kẽ tay , hạ giọng : “Nếu bắt vì tội lưu manh, đừng mong em cứu .”
Phùng Viễn Sơn : “Anh hôn vợ , thành lưu manh ?”
Thẩm Vân Thư đáp : “Em mang theo giấy đăng ký kết hôn, ai mà em là vợ .”
Phùng Viễn Sơn đưa giải pháp cho cô: “Vậy thì cứ mang theo giấy đăng ký kết hôn bên .”
Thẩm Vân Thư khựng , đá một cú chân , hất tay , nhanh chóng qua con hẻm yên tĩnh và đến con phố đông qua .
Cô kéo khăn quàng che khuôn mặt đang nóng bừng, từ nay về , khi cùng , nhất quyết những con hẻm vắng , cô đến mức ở giữa phố mà đưa giấy đăng ký kết hôn để chứng minh cô và là vợ chồng.
Phùng Viễn Sơn đẩy xe theo cô, cũng vội đuổi kịp, gió lướt qua tóc cô xuyên qua kẽ tay , hai một một trong ráng chiều của buổi hoàng hôn, rõ ràng là cách một , nhưng thở như hòa một.
Thẩm Vân Thư đến con hẻm gần nhà, từ xa thấy một đứa bé xổm cửa, thậm chí còn mặc áo khoác, cô bước nhanh đến, gọi: “Tiểu Tri Ngôn.”
Tiểu Tri Ngôn thấy tiếng cô út, dậy và chạy như bay về phía Thẩm Vân Thư.
Thẩm Vân Thư bế nhóc lên, sờ bàn tay lạnh cóng của nhóc, lòng chút lo lắng, cô tháo khăn quàng cổ cổ quấn nhóc, dịu dàng hỏi nhóc đang rúc trong lòng : “Sao một chạy ngoài ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-90.html.]
Giọng Tiểu Tri Ngôn còn vẻ lanh lợi thường ngày, chút buồn bã: “Cháu nhớ cô út, cô út mãi về.”
Thẩm Vân Thư hôn lên mái tóc xoăn của nhóc: “Là cô út , mấy ngày nay cô út bận nên thể đón cháu tan học , ngày mai cô út sẽ đón cháu, như cháu tan học là thể gặp cô út .”
Tiểu Tri Ngôn ôm chặt cổ Thẩm Vân Thư, chịu ngẩng đầu lên, chỉ : “Cô út bận, bà cố đón cháu cũng mà, chỉ là hôm nay cháu nhớ cô út thôi.”
Phùng Viễn Sơn đẩy xe đến, dựng xe, cởi áo khoác của khoác lên vai Tiểu Tri Ngôn, khẽ hỏi: “Sao ?”
Thẩm Vân Thư lắc đầu, cảm nhận chút ẩm ướt cổ, vẻ mặt cô trở nên nghiêm trọng, cũng nhóc gặp chuyện gì ở trường , sáng mai cô đến hỏi giáo viên mới .
Trong sân vọng tiếng gọi đầy lo lắng của bà cụ: “Tiểu Tri Ngôn!”
Thẩm Vân Thư vội vàng đáp và sân: “Ở đây , bà ngoại.”
Tiểu Tri Ngôn dụi mắt áo của cô út, ngẩng đầu lên cũng đáp : “Bà cố ơi, cháu ở đây .”
Mỗi bước mỗi xa
Bà cụ Cố cuống quýt chạy đến theo tiếng gọi, trán lấm tấm mồ hôi, thấy Tiểu Tri Ngôn trong lòng Thẩm Vân Thư, bà vỗ ngực, cuối cùng cũng yên tâm: “Bà nhà vệ sinh một lúc, thấy nữa , bà cứ tưởng thằng bé chạy sang bên các cháu, sang đấy tìm thấy , bà giật cả .”
Thẩm Vân Thư vỗ lưng giúp bà cụ thở dốc, Tiểu Tri Ngôn, nghiêm giọng : “Tiểu Tri Ngôn, cháu với bà cố nhé, đặc biệt là tự ý chạy ngoài một , nếu bà cố tìm thấy cháu sẽ lo lắng đấy.”
Tiểu Tri Ngôn nhận của , vươn lau mồ hôi cho bà cụ Cố: “Bà cố ơi, cháu xin ạ, cháu nghĩ cô út sắp về , nên đợi cô út ở cửa, từ nay về cháu ngoài sẽ với bà cố, bà cố đừng lo lắng nhé.”
Bà cụ Cố xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của nhóc: “Đứa trẻ ngoan, cũng tại bà, vệ sinh lâu quá.”
Phùng Viễn Sơn sắc mặt bà cụ Cố: “Bà thấy khỏe ạ?”
Bà cụ mà bực trong lòng là dễ vệ sinh lâu.
Bà cụ Cố xua tay: “Không gì, buổi chiều thèm ăn nên ăn thêm hai quả hồng, thấy khó chịu trong .”
Bà : “Bà cô của cháu đến, bảo là cãi với con dâu, ở mấy ngày.”
Phùng Viễn Sơn nhíu mày.
Thẩm Vân Thư .
Vẻ mặt Phùng Viễn Sơn giãn đôi chút, kéo cổ áo đang mở của cô, : “Là em gái ruột của ông ngoại chúng .”
Thẩm Vân Thư gật đầu, cô gặp nhiều bên phía , đây bà cụ nhắc đến bà cô một , là gả đến trấn Thanh Thủy, cô nhớ lúc đó bà cụ nhắc đến bà cô thở dài một sâu, bà cụ gì thêm, cô cũng hỏi nhiều.