Không chỉ Cố Tùng Hàn cảm thấy Thẩm Vân Thư lợi hại, mà Lục Thu Minh cũng thấy .
Ban đầu, còn đang đau đầu vì chuyện tìm xưởng, nhà xưởng lớn quá thì thuê nổi, chỗ nhỏ phù hợp, ngờ ông chủ Phùng giải quyết vấn đề nhà xưởng cho bọn họ một cách gọn gàng như thế.
Điều càng khiến cảm thấy lựa chọn hợp tác với Thẩm Vân Thư là một quyết định vô cùng đúng đắn, mấy năm nay vẫn luôn bôn ba bên ngoài, nhưng cho cùng cũng chỉ quanh quẩn trong huyện, trong thành phố, nơi xa hơn thì bao giờ.
Những gì thấy và trải qua đều còn quá ít ỏi, nếu thương trường thực sự gặp chuyện lớn, bối cảnh, quan hệ, chỉ dựa đôi bàn tay trắng thì sợ đối phó nổi, hiện ông chủ Phùng chống lưng cho họ, sẽ còn gì sợ nữa.
Vì , về việc Thẩm Vân Thư đề xuất chiếm năm phần cổ phần, cũng ý kiến gì.
Một là bản việc chút vội vàng, thiếu thận trọng, loại thời điểm , tính cách điềm tĩnh và đầu óc tỉnh táo như Thẩm Vân Thư là cần thiết nhất để kịp thời kéo .
Quan trọng hơn cả là chỉ khi Thẩm Vân Thư là quyết định chính, ông chủ Phùng mới thể quan tâm hơn đến chuyện của họ, họ dựa cái cây to là ông chủ Phùng, việc mới thể thuận lợi.
Thẩm Vân Thư ý tứ trong lời của Lục Thu Minh, nhưng suy nghĩ của cô và khác .
Đây là chuyện mà cô tự kiên quyết , chỗ nào thể phiền đến , cô sẽ phiền, ở nhà máy quá nhiều việc , cô gây thêm rắc rối cho nữa.
Hơn nữa, nếu họ thể tự , điều đó chứng tỏ họ năng lực việc , nhưng nếu dựa sự giúp đỡ của khác mới miễn cưỡng gây dựng , thì họ cũng thể nên trò trống gì, bám víu khác thể là một con đường lâu dài.
Cô lập tức thẳng thắn rõ suy nghĩ của với Lục Thu Minh.
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-86.html.]
Nếu coi trọng cô, hợp tác ăn với cô, thì họ sẽ cùng cố gắng thử xem, kinh doanh thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, gặp khó khăn gì thì cùng bàn bạc, cuối cùng là lỗ lãi thì họ cũng chuẩn sẵn cả hai.
nếu coi trọng tài nguyên của Phùng Viễn Sơn mới hợp tác với cô, thì chuyện nên dừng ở đây, cần thiết tiếp tục nữa.
Cô cũng sợ Lục Thu Minh sẽ vui, mặc dù cô kinh nghiệm ăn, nhưng cô cũng rằng khi hợp tác với khác, tất cả những lời khó , nếu , những điều đó đều sẽ là mầm mống rắc rối, rõ chuyện ngay bây giờ hơn là xảy mâu thuẫn.
Lục Thu Minh những khó chịu, mà còn cảm thấy nhiệt huyết dâng trào khi những lời của Thẩm Vân Thư.
Nói cho cùng thì tầm của vẫn còn hạn hẹp, chuyện còn bắt đầu nghĩ đến việc dựa dẫm khác, với cái đà , sẽ chẳng bao giờ nên việc lớn gì, chỉ riêng chuyện thôi, Vân Thư cũng phù hợp hơn để quyết định .
Hôm nay Phương Thanh Huỳnh về nhà , Thẩm Vân Thư và Lục Thu Minh tiện quán chỗ nào khác chuyện riêng, nên họ chuyện ngay con phố đông qua , nhưng chuyện lâu, gặp quen, cũng sẽ tò mò chằm chằm họ vài .
Thẩm Vân Thư nghĩ, nếu còn gặp chuyện gì, thì cứ rủ Thu Minh và chị Thanh Huỳnh đến nhà chuyện, bà cụ ở đó, khác đồn thổi gì cũng .
Sau khi trò chuyện với Thu Minh, cơ bản xác định những việc ban đầu, Thẩm Vân Thư đạp xe đến tiệm vải.
Cô dự định mua ít vải, cho hai cái áo lót, và cho bà cụ hai cái áo mặc trong, hôm lúc phơi quần áo, cô thấy mấy cái của bà cụ sờn rách.
Thanh toán xong, sắp đến cửa, cô do dự một chút, cuối cùng , chọn thêm hai miếng vải để may đồ ngủ, trang phục mặc trong ngày cưới cô may xong gần hết , chỉ còn thiếu đồ ngủ.
Ngày hôm đó dù cũng là một ngày đặc biệt đối với hai , cô thể hình như thích kiểu dáng mà chị Thanh Huỳnh tặng, thì cô sẽ thêm hai bộ nữa, cũng khó, tối nay chắc cô sẽ xong.