Tương Khắc - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-08-07 10:56:18
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vòng eo của Thẩm Vân Thư siết chặt, mặt cô bàn tay to lớn của ghì lấy cằm, cô đẩy , trốn cũng thoát, chỉ thể mặc cho từng chút một chiếm đoạt thở của .

Tiếng môi lưỡi mút mát trong căn phòng kín mít, ẩm ướt ngày càng nặng nề, của cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần dài, nóng bỏng rát chút che chắn ập tới, khiến cô càng thêm hoảng loạn, ngay cả khí ẩm thấp cũng như bốc hỏa.

Trong cơn mơ màng, Thẩm Vân Thư đẩy vai , mơ hồ lên tiếng: "Trên bếp còn nồi nước nữa."

Phùng Viễn Sơn cắn nhẹ môi cô, trừng phạt sự mất tập trung của cô: "Chút lửa đó đủ khô nồi ."

Thẩm Vân Thư nhớ nỗi đau khắc cốt ghi tâm đêm đầu tiên, nỗi sợ hãi lớn hơn sự hổ, cô nắm lấy tóc , khó khăn lắm mới tách thở đang quấn quýt sâu, ánh mắt run rẩy : "Không , lâu quá ."

Câu khiến hầu kết của Phùng Viễn Sơn trượt mạnh, miết môi cô, khàn giọng : "Thẩm Vân Thư, em đúng là giỏi hành hạ khác nhất."

Ánh mắt Thẩm Vân Thư ngưng , cô nghiêng đầu, môi rời khỏi tay , nhỏ giọng đáp: "Vậy tìm nào hành hạ ."

Phùng Viễn Sơn khựng , nâng mặt cô lên, chăm chú mắt cô: "Sao lời chua chát thế."

Thẩm Vân Thư tối qua cô ăn cháo chứ ăn giấm chuyện chua chát, ánh mắt cô lướt qua phần bụng đang dính nước của , dừng .

Lần cả quá trình cô đều nhắm chặt mắt, chỉ dám nắm tóc và vai , bây giờ mới thấy bụng , nơi những khe rãnh nhấp nhô, một vết sẹo dài.

Cô sợ đau, tay giơ lên, chạm nhưng dám: "Chỗ là do tai nạn xe để ?"

Phùng Viễn Sơn khẽ "Ừ" một tiếng, một tay nâng eo cô, bế cô lên bồn rửa tay để cô rõ hơn.

Thẩm Vân Thư chăm chú những đường vân vết sẹo, thở cô cũng nhẹ mấy phần, đến cả tiêm một mũi cô cũng sợ đau, cô thể tưởng tượng lúc đó đau đến mức nào.

Phùng Viễn Sơn xoa xoa tóc cô: "Có thể sờ, đau ."

Thẩm Vân Thư nhẹ nhàng chạm mép vết sẹo nhô lên, như xoa dịu nỗi đau lúc đó cho .

Hơi thở của Phùng Viễn Sơn dần nặng nề.

Ngón tay Thẩm Vân Thư dừng ở cuối vết sẹo, cô ngẩng đầu , nhẹ giọng hỏi: "Anh Viễn Sơn, thích em hành hạ ?"

Phùng Viễn Sơn chằm chằm cô, giọng khản đặc: "Em xem."

Thẩm Vân Thư rũ mắt xuống, tránh ánh mắt nóng bỏng của , chỉ vết sẹo đó, lẩm bẩm đáp: "Em cũng , em ."

Đôi môi đỏ mọng khép mở của cô chỉ cách vết sẹo đó một tấc, trong đôi con ngươi đen kịt của Phùng Viễn Sơn là tầng sóng ngầm cuộn trào.

Thẩm Vân Thư như để rõ hơn, ghé sát hơn một chút. Gân xanh cánh tay Phùng Viễn Sơn cũng giật lên theo, thở ấm áp của cô như chạm chạm, lướt qua làn da , như một con cá trượt đuôi thể nắm bắt, trực tiếp rời .

Hàm của Phùng Viễn Sơn căng cứng như một lưỡi d.a.o sắc bén, trầm mắt cô, nửa tháng gặp, lá gan của cô lớn hơn ít.

Thẩm Vân Thư sờ cằm , giọng điệu hiểu chuyện: "Xem thích, em hành hạ nữa."

Vừa lén lút rướn mũi chân xuống đất, thừa lúc để ý mà trốn thoát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-77.html.]

Phùng Viễn Sơn thu hết những hành động nhỏ của cô mắt, lạnh , cô sẽ ngây thơ cho rằng bây giờ cô thể trốn thoát, đêm nay thể bình yên vô sự trôi qua đấy chứ.

Thẩm Vân Thư nhận trêu chọc quá đà, chân cô chạm đất, môi cô khẽ tràn một tiếng hừ nhẹ, tủi .

Phùng Viễn Sơn như như , phối hợp diễn trò với cô: "Bị trẹo chân ?"

Thẩm Vân Thư lắc đầu, rút chân khỏi dép bông, cho xem ngón chân út của .

Giữa móng chân hồng hào tròn trịa và làn da trắng nõn rịn một chút m.á.u khô.

Phùng Viễn Sơn nhíu mày, khuỵu gối nửa xổm xuống, nâng chân cô lên : "Làm thế ?"

Thẩm Vân Thư đáp: "Lúc đó vội điện thoại của quá, đụng ghế."

Phùng Viễn Sơn thẳng dậy, bế ngang cô lòng, sải bước khỏi phòng tắm.

Thẩm Vân Thư ôm cổ nhỏ giọng : "Lúc đó đau đến mức em chảy cả nước mắt."

Phùng Viễn Sơn nhíu chặt mày thành chữ "xuyên": "Đau sớm, bây giờ nũng thì ích gì."

Thẩm Vân Thư vẻ tức giận đang đè nặng giữa hai hàng lông mày của , cô nâng tay lên, xoa dịu vầng trán nhíu chặt của , ghé sát , hôn nhẹ lên khóe môi .

Rõ ràng bây giờ cũng đang trầm mặt, nhưng hình như cô còn sợ nữa.

Phùng Viễn Sơn liếc cô một cái, giọng trầm: "Ngoan ngoãn chút ."

Thẩm Vân Thư ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng, đầu tựa vai dụi dụi, như một chú mèo con ngoan ngoãn.

Phùng Viễn Sơn đặt cô xuống mép giường, lấy hộp thuốc, thuốc trong hộp đầy đủ, quỳ một chân đất, tay nâng chân cô, dùng tăm bông từ từ sát trùng vết thương cho cô.

Hơi đau, nhưng cũng quá đau, cuối tầm mắt cô là khuôn mặt nghiêm túc của , cô vẫn hề động đậy.

Phùng Viễn Sơn ngước mắt lên cô: "Đau lắm hả?"

Thẩm Vân Thư lắc đầu, mắt cong xuống một chút: "Anh thế giống em quá."

Hồi nhỏ cô vấp ngã va chạm , vẻ mặt của cô cũng là kiểu xót xa như .

Mặt Phùng Viễn Sơn tối , nhưng giống với vợ thì dù cũng thể , đáp: "Sau tìm thời gian tảo mộ cho họ."

Chóp mũi Thẩm Vân Thư cay cay, ý trong mắt cô sâu hơn một chút, cô nghiêm túc gật đầu: "Được."

Phùng Viễn Sơn cúi áp xuống, hôn lên mắt cô, hôn lên chóp mũi cô, tiếp tục xuống .

Mỗi bước mỗi xa

Thẩm Vân Thư chống khuỷu tay n.g.ự.c , chút tâm lý đà điểu kéo dài bao lâu thì kéo: "Anh nấu mì , em cũng đói ."

Phùng Viễn Sơn nâng cằm cô lên, chạm nhẹ môi cô, cũng vạch trần cô, thu dọn hộp thuốc ngoài nấu mì.

Loading...