Tương Khắc - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-08-06 14:50:24
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh
Cập nhật lúc: 2025-08-06 14:50:24
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh
Thẩm Vân Thư nếm trải cái giá của việc tự lượng sức khiêu khích , dù chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, chỉ dùng môi cũng thể hành hạ cô đến mức chỉ còn cầu xin tha thứ.
Trong giấc ngủ, Thẩm Vân Thư mơ thấy tay cô ghì chặt tai , kìm lấy eo cô, mút mát môi lưỡi cô, hôn đến mức cô thở nổi một chút nào.
Cuối cùng, cô cũng phân biệt là tay cô nóng hơn, tai nóng hơn, nhưng tất cả sự nóng bỏng đó đều sánh bằng thứ đang chạm eo cô, nóng đến mức xương sống cô cũng run rẩy.
Thẩm Vân Thư đang ngủ chợt mở bừng mắt, trần nhà tối đen như mực, thở mang theo sự gấp gáp và bỏng rát.
Tiểu Tri Ngôn bên cạnh cô lơ mơ tỉnh dậy, dụi mắt gần: "Cô út ơi, cô gặp ác mộng ạ?"
Ý thức vẫn còn mơ hồ của Thẩm Vân Thư tiếng của Tiểu Tri Ngôn đánh thức, cô trở nhóc, kéo chăn cho nhóc, giọng vẫn còn mơ màng: "Không , cô út gặp ác mộng."
Mỗi bước mỗi xa
Không tính là ác mộng….
Tiểu Tri Ngôn sờ mặt cô: "Cháu thấy cô gọi tên dượng út, cô nhớ dượng út đúng ?”
Thẩm Vân Thư sững sờ.
Tiểu Tri Ngôn thấy cô út gì, nghĩ rằng đoán đúng , nhóc mềm mại : "Cháu cũng nhớ dượng út .”
Thẩm Vân Thư mắt nhóc: "Dượng mới mấy tiếng thôi mà?”
Tiểu Tri Ngôn ngượng ngùng : "Nên cháu cũng nhớ dượng nhiều lắm, chỉ một chút thôi.”
Thẩm Vân Thư dùng chăn bọc kín nhóc ôm lòng, đây là một đứa trẻ nguyên tắc riêng của , mặt Phùng Viễn Sơn, đa thời gian nhóc đều gọi "chú", bây giờ mặt Phùng Viễn Sơn nữa, ngược nhóc một tiếng "dượng út", hai tiếng "dượng út" gọi liên tục.
Tiểu Tri Ngôn ghé tai cô thì thầm: "Cô út ơi, khi dượng út , cháu tặng dượng một bông hoa nhỏ nữa đấy ạ.”
Thẩm Vân Thư nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc: "Lần tặng dượng một bông hoa nhỏ nữa?”
Tiểu Tri Ngôn ngáp một cái thật nhỏ, mắt ngái ngủ trả lời: "Dượng út với cháu là cô út cũng giống cháu, cũng là một bạn nhỏ cần chăm sóc, bảo cháu ở nhà dượng chăm sóc cho cô út, cháu thích cùng cô út bạn nhỏ, cháu cũng thích chăm sóc cô út, giống như cô út chăm sóc cháu , dượng út tin cháu thể chăm sóc cho cô út, cháu đặc biệt đặc biệt vui.”
Cậu nhóc dang hai cánh tay nhỏ mũm mĩm , khoa tay múa chân thể hiện mức độ vui mừng của .
Thẩm Vân Thư hôn lên chiếc mũi nhỏ xinh của nhóc, nghĩ đến cảnh hai đàn ông, một lớn một nhỏ những lời , lông mi cô vô thức run rẩy, trong mắt , cô rốt cuộc là một đứa trẻ nhỏ đến mức nào, nhè, rơi nước mắt, còn cần Tiểu Tri Ngôn chăm sóc cô.
Cũng đến , thời tiết lạnh như , tàu chắc chắn cũng ấm áp lắm, cô còn xem mang theo những hành lý gì, mang theo quần áo dày , hẳn đến tối mai mới xuống tàu , đợi gọi điện về, cô hỏi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-69.html.]
Thẩm Vân Thư ghi nhớ những chuyện trong lòng, bên tai tiếng thở đều đặn và chậm rãi của Tiểu Tri Ngôn, mí mắt cũng dần nặng trĩu.
Trưa ngày hôm , Thẩm Vân Thư ăn cơm trưa ở nhà xong, đẩy xe cửa, hôm qua bức tường ở cổng lớn xây xong, chiều nay sẽ lắp cổng sắt, cô mặt.
Tiểu Tri Ngôn ở nhà theo bà cụ học đánh cờ vây, nhóc hình như hứng thú với cờ vây, bà cụ bày bàn cờ, mắt chớp một cái.
Anh trai cô cũng thích cờ vây, nhưng hồi đó bận mưu sinh, bận nuôi cô, đừng là học, ngay cả thời gian xem khác chơi cũng .
May mà bà cụ, vì cô từng tiếp xúc với cờ vây, nên cũng nghĩ đến việc Tiểu Tri Ngôn thể hứng thú về mặt , Thẩm Vân Thư nghĩ bà cụ thích ăn chân giò hầm mềm nhừ, lát nữa về cô tiệm thịt mua thêm vài cái chân giò, tối về hầm một nồi cho bà cụ.
Thẩm Vân Thư tính toán công việc trong lòng, đóng chặt cửa lớn, , đàn ông mặt mũi bầm dập tới dọa cho giật .
Người đàn ông mặt mũi bầm dập ai khác chính là Tiền Chính Cương, Phùng Viễn Sơn giơ một cước đá bay hôm đó, Tiền Chính Cương cú đá đó cho ngũ tạng lục phủ đều lệch vị trí, về đến nhà bố vợ cầm gậy đánh một trận.
Bố vợ của ông tuyên bố, nếu ông đến tận nhà Phùng Viễn Sơn xin , tìm cách dàn xếp chuyện , thì cứ cút thẳng khỏi nhà, bố vợ là , xe cộ, nhà cửa, tiền tiết kiệm trong nhà đều tên vợ của ông , nếu ông thực sự cút khỏi nhà thì ngoài ngủ ở đường cái thì còn chỗ nào để nữa.
Ông ở nhà u uất một ngày, hai đêm liền ngủ, hôm nay chần chừ cả buổi sáng, cuối cùng cũng cắn răng hạ quyết tâm, lái xe thẳng đến nhà họ Cố, đại trượng phu co duỗi , ngày xưa Hàn Tín còn chịu nhục chui háng nữa là, cùng lắm thì quỳ xuống nhận thôi.
Tiền Chính Cương Thẩm Vân Thư, cố gắng thật hiền lành: "Chị là chị dâu nhỏ ?”
Thẩm Vân Thư cảnh giác ông : "Ông là?”
Tiền Chính Cương : " là bạn của ông chủ Phùng, ông chủ Phùng ở nhà ?”
Thẩm Vân Thư trả lời: "Anh ở nhà, xa . Nếu ông việc gấp tìm , thể để điện thoại, lát nữa sẽ bảo gọi cho ông.”
Tiền Chính Cương Phùng Viễn Sơn xa nhà, hai tảng đá đè nặng trong lòng nhẹ một chút, bây giờ ông thực sự sợ gặp Phùng Viễn Sơn, cú đá đó suýt nữa lấy nửa cái mạng của ông , hiện tại Phùng Viễn Sơn ở đây, bố vợ ép ông đến xin cũng vô ích, như ngày ông đuổi khỏi nhà lùi một chút.
Ông liên tục xua tay: "Không cần, gấp, thì đợi về .”
Thẩm Vân Thư cảm tình với ông , ông cần, cô cũng gì thêm.
Tiền Chính Cương : "Chị dâu nhỏ , để chở em một đoạn, trời tuyết lớn thế đường cũng khó .”
Thẩm Vân Thư chỉ đáp phiền tới.
Tiền Chính Cương cũng vội vàng lấy lòng nữa, ông liên tục một ngày hai đêm ăn uống gì, bây giờ cơn đói ập đến, chỉ tìm chỗ nào đó uống một bát canh dê nóng hổi, để bù đắp cho cái dày chịu khổ hai ngày nay của ông .
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.