Giọng của tuy thấp, nhưng khoảnh sân lớn, những khác đều đang vểnh tai lắng , từng lời của đều lọt tai rõ ràng.
Trái tim đang treo lơ lửng của Phương Thanh Huỳnh đặt xuống, chị mà, từ nhỏ trưởng thành bên cạnh bà cụ Cố, tính tình sẽ tệ đến mức nào.
Bà cụ Hoàng vỗ tay : " Vân Thư mắt mà, đàn ông mà con bé chịu lấy, đương nhiên chỗ nào cũng hết, chỉ gương mặt trai, mà cơ thể cũng cường tráng, cũng thể giúp Vân Thư ba năm ôm hai đứa."
Phương Thanh Huỳnh cũng : "Ba năm ôm hai đứa e là , bây giờ quy định mỗi gia đình chỉ sinh một đứa thôi ạ."
Có tiếp lời: "Vậy thì sinh một đôi song sinh , nhà họ Cố đây chẳng cũng từng sinh đôi một trai một gái , với vẻ ngoài xinh của Vân Thư nhà , trai gái thì chắc chắn đều tả nổi."
Mỗi bước mỗi xa
Những khác gật đầu đồng tình, bảy mồm tám lưỡi chuyện rôm rả, từ đến nay đều thích trêu ghẹo cô dâu mới, cần đương sự tham gia, chẳng mấy chốc ngay cả tháng sinh cùng đứa bé cầm tinh con gì cũng sắp định .
Bà vợ của Quốc Cường thừa lúc sự chú ý của còn ở , lẳng lặng chuồn mất, ánh mắt lúc nãy của Phùng Viễn Sơn khiến lưng bà chút rét lạnh.
Thẩm Vân Thư lắng qua , vẫn lên tiếng, tuy mặt cô vẫn , nhưng thần trí chút mơ hồ.
Phùng Viễn Sơn sắc mặt của cô: "Vẫn thoải mái ?"
Thẩm Vân Thư hồn, nghiêng nhẹ nhàng chạm vai , hiệu đừng hỏi, mấy cô mấy dì mà trêu thì kiêng dè gì , nếu để họ thấy, còn những lời gì nữa.
Ánh mắt Phương Thanh Huỳnh liếc qua hai , nén nụ nơi khóe môi, với những khác: "Đi thôi thôi, kẹo cưới cũng ăn hết , cô dâu mới cũng xem , về nhà thôi, trời lạnh thế , ăn cơm trưa xong thì nên chui chăn ngủ một giấc nào."
Mọi đều hiểu ý, cất bước định , Thẩm Vân Thư cúi lấy đĩa ghế, Phùng Viễn Sơn một tay nhẹ nhàng vòng qua eo cô, để cô động đậy, tay còn cầm lấy đĩa đưa cho cô.
Hai chạm tay , Thẩm Vân Thư , chỉ nhận lấy đĩa, vòng eo thon thả rời khỏi cánh tay , bước lên hai bước, chào hỏi lấy ít kẹo về cho trẻ nhỏ ở nhà ăn.
Tuy đều cần, nhưng từng một đều đến vốc một nắm nhét túi, vui vẻ về, thực lớn ít ai thích ăn kẹo, chủ yếu là trẻ con mới thích mấy thứ , kẹo cưới của Vân Thư nhiều kẹo sữa thỏ trắng, một nắm thể vốc ba bốn viên, mang một túi như về cho mấy đứa trẻ ở nhà, chắc chắn sẽ khiến chúng nhảy cẫng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-67.html.]
Ngay cả bà cụ Hoàng cũng vốc một nắm, điều bà thích nhất ở Vân Thư là cô cách đối nhân xử thế, một chút cũng nhỏ nhen, cô nhỏ nhen, khác cũng khó mà giở những mánh khóe vặt vãnh với cô một hai ., những chuyện thì nhỏ, nhưng tình qua chính là dựa những chuyện nhỏ nhặt mà thành.
Thẩm Vân Thư tiễn đến hẻm, Phương Thanh Huỳnh cuối cùng, Thẩm Vân Thư nhịn : "Được lắm, bây giờ chị cũng yên tâm , vị nhà em tuy tự nhiên mặt lạnh, nhưng là thương đó, ngay cả eo cũng nỡ để em cúi xuống, cầm cái đĩa cũng em cầm nữa."
Thẩm Vân Thư trêu đến đỏ mặt, nhét hết kẹo còn trong đĩa túi áo Phương Thanh Huỳnh, lẩm bẩm: "Chỉ cầm cái đĩa thôi mà chị cũng nông nỗi , nãy chẳng chị còn dạy em rót cốc nước cũng nũng để rót ."
Phương Thanh Huỳnh : "Cái đó khác chứ, em nũng để với tự động , cái đó khác một trời một vực đấy, thôi , chị với em nữa, chuyện giữa hai vợ chồng, ngoài nhiều cũng vô ích, tự chậm rãi mà lĩnh hội mới ."
Thẩm Vân Thư bóc một viên kẹo nhét miệng chị , chỉ mong chị mau đừng nữa.
Phương Thanh Huỳnh véo véo gò má mềm mại của cô: "Còn một chuyện chị nhắc em , nếu hai đứa định con, thì chuẩn , đừng lơ mơ mà bầu đấy. Cậu kiêng thuốc lá, rượu bia ít nhất ba tháng, nhất hai đứa nên đến trạm xá, chị sẽ tìm giúp hai đứa kiểm tra diện, điều chỉnh cơ thể về trạng thái nhất, vì chỉ sinh một đứa thôi, chúng chắc chắn ưu đứa bé khỏe mạnh."
Tay Thẩm Vân Thư vô thức cào cào những hoa văn đáy đĩa, cuối cùng nghiêm túc đáp một tiếng "".
Tiễn chị Thanh Huỳnh , Thẩm Vân Thư ở cửa một lúc, mới dịch bước sân, Phùng Viễn Sơn đang chuyện với thợ cả Vương Phong, cô bước , ánh mắt chuyển sang cô, Vương Phong cũng dừng lời.
Thẩm Vân Thư đối diện với ánh mắt , khóe mắt cong xuống: "Hai cứ trò chuyện , em trong dọn dẹp một ít đồ, lát nữa sẽ mang ."
Phùng Viễn Sơn đánh giá khắp mặt cô một lượt, gật đầu.
Vương Phong thấy Thẩm Vân Thư nhà, thấp giọng với Phùng Viễn Sơn: " mãi kết hôn là đang đợi mà, ngờ thực sự đợi , tuổi thì nhỏ một chút, nhưng việc chu đáo và tử tế, trong tính cách còn một chút kiên cường, khác bắt nạt đầu cô cũng dễ ."
Vương Phong và Phùng Viễn Sơn cùng tuổi, mấy năm Phùng Viễn Sơn ở trấn nhỏ, hai từng là bạn cùng lớp hai năm, coi như là bạn học cũ, chuyện cũng thiết hơn những khác.
Ánh mắt Phùng Viễn Sơn vẫn dừng tấm rèm cửa đang rung rinh, chỉ nhàn nhạt một câu: "Vẫn là một đứa trẻ, đang giả vờ lớn."
Lời vẻ mặn nhạt, như tình cảm gì, nhưng Vương Phong một chút cưng chiều rõ ràng trong ánh mắt , mà , rít một thuốc, những chuyện chính là trong cuộc u mê, khi bạn thực sự nhận , lẽ lún sâu , đừng hỏi , con trai bây giờ cũng học lên tới tiểu học cả .