Thẩm Vân Thư tìm ga trải giường và vỏ chăn mới, trải ga giường, lồng vỏ chăn, sắp xếp gối gọn gàng, đặt tất cả quần áo mang từ trong túi tủ quần áo, đánh răng, rửa mặt bằng nước lạnh, cái nóng bức khó chịu cứ vương vấn mãi mới tan một chút.
Cuối cùng, cô cũng động đến hộp thuốc mỡ tủ đầu giường.
Hôm nay cô dậy muộn, buổi sáng ngoài, bữa trưa, tranh thủ lúc bà cụ và Tiểu Tri Ngôn ngủ trưa, cô đạp xe về nhà máy cơ khí một chuyến.
Hôm nay đội thi công sẽ đến xây bức tường trong viện, cần cô đến, nhưng cô vẫn chút yên tâm, sợ Trần Mỹ Na và Trương Minh Đạt gây chuyện gì đó, cô đến xem một chút, tối qua tuyết rơi nhỏ, cô còn quét tuyết mái nhà, nếu đóng băng thì sẽ phiền phức.
Nghỉ ngơi tới tận trưa, bữa sáng uống nước đường đỏ trứng gà do bà cụ nấu, buổi trưa uống hai bát lớn canh gà nóng hổi, chút mồ hôi, cũng giảm bớt cơn đau nhức tích tụ trong xương khớp, đường xá khi tuyết rơi khó , cô đạp xe chậm, cũng quá khó chịu.
Vừa ngõ, cô thấy chị Thanh Huỳnh đằng , cô đạp nhanh hai cái, mở miệng gọi , "Chị Thanh Huỳnh."
Phương Thanh Huỳnh , thấy cô liền lộ vẻ vui mừng, "Sao bây giờ em đến? Ôi, em đạp chậm thôi, vội."
Thẩm Vân Thư dừng xe mặt chị , xuống xe, kéo kéo chiếc khăn quấn mặt, "Tiểu Tri Ngôn và bà cụ đang ngủ, em qua xem một chút thôi."
Phương Thanh Huỳnh khoác tay cô, "Em cần lo, hôm nay Tuế Tuế theo bà nội nó ăn cỗ , chị ở nhà cũng việc gì, thỉnh thoảng qua đây một vòng. Em , Trần Mỹ Na và Trương Minh Đạt tối qua nửa đêm đánh một trận, là náo nhiệt lắm, cho cả lũ chó trong ngõ sủa ầm ĩ, hai đó bây giờ chắc vẫn đang ngủ bù, dù cả buổi sáng cũng động tĩnh gì."
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Vân Thư nghiêm túc , "Chị Thanh Huỳnh, cảm ơn chị."
Trời lạnh như thế , là cuối tuần, nếu việc gì, ai ngoài, mà chị Thanh Huỳnh vẫn chạy chạy mấy lượt.
Phương Thanh Huỳnh giả vờ giận dỗi liếc cô một cái, "Em đáng đánh đòn, với chị mà em còn cảm ơn, con em cái gì cũng , chỉ là nặng tình quá, khác gì cho em một chút em cũng đều ghi nhớ trong lòng, nhất định dùng gấp mấy nhân tình để trả , với khác thì gì, nhưng chị em quan hệ gì chứ, vì em gì chị cũng đều sẵn lòng."
Thẩm Vân Thư nghiêng đầu cọ vai Phương Thanh Huỳnh nũng, "Em sai , chị đánh em ."
Phương Thanh Huỳnh nhẹ nhàng vỗ trán cô một cái, nửa đùa nửa thật, "Chị cho em , mặt Phùng Viễn Sơn, em tuyệt đối đừng khách sáo với , ngủ chung một chăn , còn suốt ngày khách sáo qua , mới tạo chút ấm áp, sự khách sáo mất , em cứ như nãy , dù chỉ là lấy một cốc nước, cũng nũng bảo lấy cho em, đàn ông bọn họ thích nhất kiểu , đặc biệt là em còn khuôn mặt xinh như , em trông mong , dù Phùng Viễn Sơn định lực đến mấy, lạnh nhạt đến mấy, mặt em thì cũng hóa thành nước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-65.html.]
Sự nóng bừng mà Thẩm Vân Thư mới nước lạnh nguội buổi sáng, bây giờ tràn ngập khắp cơ thể, cô lấy khăn quàng che khuôn mặt đang nóng bừng, lẩm bẩm, "Em cứ bảo rể lời chị răm rắp, hóa chị Thanh Huỳnh bí quyết quản chồng đấy."
Phương Thanh Huỳnh dùng khuỷu tay huých cô, "Đương nhiên , mấy năm hôn nhân của chị kết suông, đây đều là kinh nghiệm của đấy, xét tình nghĩa chị em , chị miễn cưỡng nhận em đại tử nhập môn của chị ."
Thẩm Vân Thư , "Vậy em đổi cách gọi thành cô giáo Phương ạ?"
Phương Thanh Huỳnh phá lên, véo véo cái gò má trắng hồng của cô, "Mà , cuộc sống tân hôn của em thế nào ?"
Thẩm Vân Thư đẩy xe đạp về phía , đáp, "Tốt lắm ạ, em vốn còn sợ Tiểu Tri Ngôn mới đến quen, mà một ngày, em bảo ngoài thằng bé còn bám em nữa, thằng bé với bà cụ lắm, bảo thể cùng cô út ngoài , ngủ trưa cùng cụ cố, thấy thằng bé như em cũng yên tâm ."
Cô thế nào cũng , chỉ sợ Tiểu Tri Ngôn chịu tủi , dù là , bà cụ, ngay cả Cố Tùng Hàn, đều đối xử với Tiểu Tri Ngôn , quan trọng hơn là bà cụ còn dỗ dành cô như trẻ con, cho Tiểu Tri Ngôn món gì ngon cũng cho cô một phần, ở bên bà cụ, cô cảm thấy như về những năm tháng của cô còn sống .
Phương Thanh Huỳnh "ái chà" một tiếng, kiễng chân ghé sát tai cô, "Chị hỏi là cuộc sống tân hôn của em khi ngủ chung một chăn đấy."
Mặt Thẩm Vân Thư phừng một chút lập tức đỏ bừng.
Phương Thanh Huỳnh nháy mắt với cô, "Thế nào?"
Thẩm Vân Thư vùi mặt khăn quàng, mơ hồ , "Cũng ."
Phương Thanh Huỳnh một cách mập mờ, thì thầm, "Cũng là , mà nếu cũng , đàn ông đầu đều thế cả, em đêm tân hôn của chị thê thảm đến mức nào , rể em vội vàng c.h.ế.t , mà chỉ lo cho thôi, chị đau chịu nổi, năm phút là xong mệt quá ngủ khì luôn, cả đêm đó chị khó chịu kinh khủng, chị cho động chị suốt một tuần liền, mới nhớ bài học, mới dần lên."
Bước chân Thẩm Vân Thư khựng .
Cô nhớ tối qua giày vò cô bao lâu, nhưng chắc chắn ngắn, cũng hề vội vàng gì cả, cô bảo thế nào thì thế đó, ban đầu cô cảm thấy đau, nhưng đó... cô từng trải qua chuyện , cũng thể cảm nhận đang quan tâm đến cảm giác của cô.
Mặc dù cô cứ hôn, nhưng ngoại trừ đầu tiên hôn cô cô đau, đó hôn đều ... thậm chí còn mua thuốc bôi về nữa...