Tương Khắc - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-08-05 12:03:56
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Tri Ngôn ở yên xe đạp, hai chân nhỏ nhắn vui vẻ vung vẩy, luyên thuyên kể với cô út chuyện hôm nay ở trường, miệng ngừng nghỉ.

Đột nhiên, nhóc nhớ điều gì đó, nhoài về phía Thẩm Vân Thư, "Cô út ơi, tối nay cháu sẽ ngủ một ạ?"

Ánh mắt Phùng Viễn Sơn cũng lặng lẽ rũ xuống khuôn mặt cô.

Thẩm Vân Thư thoáng ngưng , , chỉ đặt cằm lên cánh tay , bé con phía , nhẹ nhàng hỏi, "Tiểu Tri Ngôn ngủ một sợ ?"

Tiểu Tri Ngôn suy nghĩ nghiêm túc một lúc, lắc đầu, "Không sợ ạ, cô giáo bảo chúng cháu học một bạn nhỏ dũng cảm, cháu sắp lớn thêm một tuổi , nên cháu dũng cảm hơn một chút."

Thẩm Vân Thư , véo nhẹ mũi nhóc, "Tiểu Tri Ngôn của chúng giỏi thật."

Tiểu Tri Ngôn khen thì ngượng ngùng, úp mặt lưng Phùng Viễn Sơn, chỉ lộ vành tai đỏ ửng, dáng vẻ ngại ngùng đáng yêu y hệt cô út của nhóc.

Phùng Viễn Sơn cõng một lưng, ôm một trong lòng, tốc độ xe giảm, đầu gối Thẩm Vân Thư cong, thỉnh thoảng chạm chân , tiếng vải quần áo ma sát khe khẽ, hòa tiếng tuyết rơi lách tách và tiếng chuông xe đạp leng keng, chỉ hai họ thể thấy, nhẹ nhàng dồn dập khuấy động màng nhĩ.

Xe của Cố Tùng Hàn từ phía đuổi theo, hạ cửa kính xe, huýt sáo trêu chọc Tiểu Tri Ngôn, "Tiểu Tri Ngôn, để dượng út của cháu với chú thi xem ai về đến nhà ?"

Tiểu Tri Ngôn phấn khích, gọi chú nữa mà gọi thẳng là dượng út, nhóc kéo áo Phùng Viễn Sơn, nũng nịu , "Dượng út, chúng đừng để chú Cố vượt qua nhé."

Phùng Viễn Sơn một tay giữ vững tay lái, tay vươn phía kéo cánh tay Tiểu Tri Ngôn vòng qua eo , "Ôm chặt , dượng út sắp tăng tốc ."

Tiểu Tri Ngôn lập tức ôm chặt dượng bằng cả hai tay, "Dượng út, cháu ôm chặt ạ!"

Thẩm Vân Thư lo đường trơn trượt, cô ngả đầu .

Phùng Viễn Sơn chạm cằm trán cô xoa xoa, thấp giọng , "Không sợ."

Giọng trầm kiên định, từ từ xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô, Thẩm Vân Thư nép chặt lồng n.g.ự.c rộng lớn của , đưa tay gạt những bông tuyết đọng sống mũi cao của , một góc khăn quàng đỏ bay phấp phới trong gió khi xe tăng tốc, tiếng khúc khích của Tiểu Tri Ngôn cũng tan trong gió tuyết.

Ánh mắt của những qua đường đều tự chủ gia đình ba chiếc xe đạp thu hút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-60.html.]

Thần sắc đàn ông kiên nghị như ngọn núi cao vời vợi, che chắn phụ nữ trong lòng khỏi gió tuyết, ánh mắt phụ nữ như tuyết tan trong mắt, vương vấn sự dịu dàng mà chính cô cũng , đứa trẻ ghế như một búp bê trong tranh tết tinh nghịch, chỉ tiếng thôi cũng đủ nhóc vui vẻ đến nhường nào.

Mỗi bước mỗi xa

Chu Thời Lễ lái chiếc xe mới mua của hồi môn của nhà Tần Tương Tương, theo dòng xe chậm rãi, lúc lúc dừng, ánh mắt u ám của rơi phía , thu nhưng phát hiện thể cử động .

Anh nghĩ rằng bây giờ tất cả, nhà ở thành phố, xe mới, một vị hôn thê gia thế và công việc đàng hoàng, trong mắt chỉ , và cũng xúm gọi một tiếng "Thư ký Chu".

, mỗi cô, dù chút hổ thẹn, nhưng cũng quá nhiều, bởi vì lựa chọn của sai, dù là ai nữa, dù do dự nhiều ít, cuối cùng cũng sẽ đưa lựa chọn giống như .

Cho đến khoảnh khắc , mới triệt để nhận rằng sai lầm một cách thảm hại, tất cả những gì Phùng Viễn Sơn đang trong vòng tay lẽ là của , nhưng tự tay vứt bỏ tất cả.

Cố Tùng Hàn chiếc xe nhập khẩu phía qua gương chiếu hậu, khinh thường khịt mũi.

Anh trai của mà mua một chiếc xe như thì cũng mua nổi, chỉ là bây giờ tất cả tiền đều đổ nhà máy, bọn họ chỉ thể lái chiếc xe cũ tróc sơn khắp nơi, đợi một hai năm nữa, cái loại xe của mấy quỷ lùn thấm , sẽ xúi trai mua cho chị dâu một chiếc Mercedes lớn, đến lúc đó cứ để chị dâu lái xe vòng vòng mặt thằng nhãi ranh vài vòng, xem tức c.h.ế.t thằng nhãi .

Cố Tùng Hàn sung sướng tưởng tượng cảnh đó, theo dòng xe di chuyển chậm chạp về phía , dường quá tắc, dù lái xe, nhưng khi về đến nhà, cơm canh dọn lên bàn.

Tiểu Tri Ngôn đắc ý lè lưỡi chọc , xe của chú Tiểu Cố lái chậm c.h.ế.t , còn bằng rùa bò, vẫn là dượng út của là lợi hại nhất.

Cố Tùng Hàn nhấc bổng nhóc từ đất lên, "Vậy thì hôm nay Tiểu Tri Ngôn thắng cuộc thi, tối nay sẽ thưởng cho cháu ngủ cùng chú Tiểu Cố nhé."

Chưa kịp đợi Tiểu Tri Ngôn gì, bà cụ Cố vỗ lưng , "Cháu ngủ thì ngáy, nghiến răng còn đạp chăn, ngủ như c.h.ế.t , ai ngủ với cháu thì đó chịu tội mất."

Tiểu Tri Ngôn, dịu dàng dỗ dành, "Tiểu Tri Ngôn tối nay ngủ với bà cố ? Bà cố sẽ kể nhiều chuyện lắm."

Tiểu Tri Ngôn gãi gãi đầu, vẻ khó xử bà cố, "Bà cố ơi, cháu mới với cô út là cháu học một bạn nhỏ dũng cảm, tối nay cháu ngủ một , cháu thể giữ lời , bà cố xem thế ạ, tối nay cháu một đêm bạn nhỏ dũng cảm , đợi tối mai cháu sẽ bà cố kể chuyện nhé."

Bà cụ Cố giọng điệu vẻ lớn của nhóc chọc , bà xoa xoa mái tóc xoăn tít của nhóc, hiền từ , "Tiểu Tri Ngôn của chúng còn nhỏ mà, cần vội vàng học bạn nhỏ dũng cảm ha."

Tiểu Tri Ngôn nghiêm túc lắc đầu, "Cô út và dượng út tối nay sinh em bé, cháu sắp , cháu dũng cảm hơn một chút, mới thể bảo vệ em trai em gái."

Thẩm Vân Thư bước khỏi bếp, thấy lời Tiểu Tri Ngôn , lập tức đẩy Phùng Viễn Sơn đang theo cô, ngược trở , cô cầm giẻ lau chùi bếp sạch sẽ, mở lò than xem lửa bên trong.

Loading...