Trần Duy Chu và Cố Tùng Hàn, hai còn phấn khích hơn cả nhận quà, họ vòng quanh chiếc xe, sờ sờ mui xe, cửa sổ, đều thử chạm vô lăng, gầm xe cao như , nếu lái một vòng bãi đất trống ngoài đồng thì tuyệt đối .
cả hai còn kịp đưa tay thì một ánh mắt lạnh lùng của Phùng lão đại ‘giết chết’, bọn họ chỉ đành ngắm cho đỡ thèm, thật ai như Phùng lão đại, từ đến nay, thứ họ nhận nhiều nhất chỉ là mô hình ô tô mà thôi.
Quà sinh nhật trực tiếp tặng đàn ông của một chiếc xe trị giá hàng chục vạn, e rằng chỉ bà chủ Thẩm thiếu tiền mới khí phách đó.
Cái vô lăng mà hai dám chạm Tiểu Ngư nắm chặt bằng hai bàn tay nhỏ xíu, cô bé cảm thấy dáng vẻ lái xe đến lạ thường, cô bé cũng học lái xe.
Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Tri Ngôn chen chúc ở ghế phụ, vẻ quan trọng chỉ cho Tiểu Ngư cách cầm vô lăng như thể chúng lái xe .
Bàn tay của Thẩm Vân Thư xoa bóp trong lòng bàn tay, cô , khẽ hỏi, "Thích ?"
Ráng chiều cuối chân trời phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô, đến kinh tâm động phách, Phùng Viễn Sơn gạt một lọn tóc ngang má cô, giọng trầm khàn, "Rất thích."
Thẩm Vân Thư cong mắt , "Em bắt đầu tìm hiểu từ đầu năm, xem nhiều mẫu, vẫn cảm thấy mẫu xe hợp với nhất, em ưng nó ngay .”
Phùng Viễn Sơn lơ đãng liếc bên trong xe, gian nội thất rộng rãi, ghế da thoải mái, chỉ phù hợp để lái mà còn phù hợp để những việc khác.
Anh cô, đầy ẩn ý, "Mắt của em luôn mà.”
Hai vợ chồng vài năm, những ý nghĩa sâu xa trong ánh mắt chỉ hai họ hiểu . Thẩm Vân Thư ý khác từ ánh mắt , cô đỏ mặt, dùng chân giẫm mạnh lên giày , trách suốt ngày nghĩ vẩn vơ.
Lăng Xuyên khi điện thoại gốc cây , ánh mắt rơi xuống chân của hai vợ chồng, nghĩ đến cuộc điện thoại , khỏi bật . Ai thể ngờ rằng ông chủ Phùng và bà chủ Thẩm trong mắt ngoài, khi ở bên những khoảnh khắc ấm áp và bình dị như thế .
Thẩm Vân Thư thấy tiếng của Lăng Xuyên liền vội vàng rụt chân , mặt càng đỏ hơn.
Những lúc ai, cô véo đá thế nào cũng , đó là những phút giây tình thú nhỏ nhặt giữa hai , nhưng mặt ngoài, đặc biệt là bạn bè của , cô vẫn giữ đủ thể diện cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-190-ngoai-truyen-15.html.]
Phùng Viễn Sơn bất mãn lườm Lăng Xuyên, chê cản trở.
Lăng Xuyên khẽ ho một tiếng, mở lời, "Em nhận tin, Phùng lão đại tên trong danh sách doanh nhân xuất sắc của thành phố năm nay.”
Thẩm Vân Thư mắt sáng lên Phùng Viễn Sơn, phản ứng của Phùng Viễn Sơn bình thản như chuyện gì.
Cố Tùng Hàn xong thì reo hò, hôm nay quả là một ngày lành, tin vui đến liên tiếp.
Trần Duy Chu phấn khích vỗ vai Phùng Viễn Sơn, Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Ngư hiểu doanh nhân xuất sắc là gì, Tiểu Tri Ngôn giải thích cho chúng, "Nghĩa là dượng út giỏi, sắp trao giải thưởng .”
Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Ngư đều kéo dài tiếng "ồ", gật đầu tỏ vẻ hiểu, phản ứng bình thản giống hệt như bố.
Chúng sớm bố giỏi, nhưng còn giỏi hơn, vì trong nhà chúng, mới là sếp lớn, ngay cả ông bố giỏi cũng lời , nếu trao giải thưởng thì cũng trao cho chứ.
Lăng Xuyên , "Cả chị dâu cũng tên nữa.”
Thẩm Vân Thư Lăng Xuyên , cô sững một chút, cô nghĩ Lăng Xuyên đang đùa, nhưng vẻ mặt giống đùa, cô chút tin, "Tại ?”
Dáng vẻ ngơ ngác đó của cô thật đáng yêu, e ngại khác ở đây, Phùng Viễn Sơn chỉ thể véo nhẹ đầu ngón tay cô, "Tại em, bà chủ như em, chẳng rõ nhất chuyện năm ngoái nhà máy nộp bao nhiêu tiền thuế ?”
Thẩm Vân Thư suy nghĩ một chút, vẫn thấy ngại, bọn cô cũng chỉ nộp thuế bình thường thôi mà.
Cố Tùng Hàn nhịn trêu chọc, "Em sớm phát hiện , chị dâu thích âm thầm phát tài.”
Mỗi bước mỗi xa
Ánh mắt Thẩm Vân Thư ánh lên ý , điều đúng là sai, điều cô thích nhất là trong văn phòng xem doanh thu của nhà máy, càng xem càng động lực, kiếm tiền luôn mang niềm vui và sự mê hoặc.