Thẩm Vân Thư cảm nhận sự vội vàng của , ngón tay cô vuốt ve vành tai của , đáp , nhưng hôn quá dữ dội, lòng bàn tay cô đặt vai , chậm .
Phùng Viễn Sơn sợ cô khó chịu, cố kìm nén sự cuồng nhiệt trong thở, chỉ nhẹ nhàng chạm khóe môi cô, hôn lên mắt cô, hôn lên chóp mũi, hôn trở môi cô, bù đắp tất cả những gì thiếu trong mấy ngày qua.
Thẩm Vân Thư hôn đến mức mềm nhũn, trong dấy lên một cảm giác khó chịu khác, nếu cứ hôn tiếp, khó chịu sẽ chỉ là cô.
Cô miễn cưỡng thoát để lấy , đầu tựa trán , nhẹ giọng : "Em đói .”
Phùng Viễn Sơn cô: "Em ăn gì?”
Thẩm Vân Thư suy nghĩ một chút: "Sủi cảo nhân dưa chua.”
Phùng Viễn Sơn hôn cô một cái, chống dậy: "Anh nấu đây.”
Thẩm Vân Thư kéo : "Anh thành canh chua , cho thêm nhiều ớt nữa.”
Phùng Viễn Sơn véo má cô, đôi mắt đen chứa đầy ý .
Thẩm Vân Thư đang nghĩ gì, từ khi mang thai, khẩu vị của cô liên tục đổi, ban đầu là thèm chua một cách khủng khiếp, gần đây thích ăn cay, mỗi bữa mà thiếu ớt là , hai ngày nay cô đột nhiên ăn chua ăn cay, bà cụ , thể đúng như giấc mơ của Tiểu Tri Ngôn, một là em trai, một là em gái.
Cô cũng hy vọng là như , nhưng lỡ thì , cô véo tai : "Anh nhất nên chuẩn tâm lý , đến lúc đó nếu đều là em trai, xem tính .”
Phùng Viễn Sơn đáp một cách chắc chắn: "Anh linh cảm, ít nhất sẽ một em gái.”
Thẩm Vân Thư cho một bố tương lai mất hứng, chỉ vuốt lung tung mái tóc của , Phùng Viễn Sơn cúi đầu hôn, Thẩm Vân Thư đẩy , giọng nũng nịu: "Mau bố, em gái đói .”
Cô thì mà , đè cô xuống giường và hôn một lúc lâu nữa.
Thẩm Vân Thư trong chăn, chút thất thần trần nhà, nhẹ nhàng thở dốc, mùi thức ăn từ ngoài bay phòng, cô thể thêm nữa, liền dậy khỏi giường.
Dạo cô nhanh đói, buổi tối khi ngủ nhất định ăn một bữa, nếu nửa đêm sẽ đói bụng mà tỉnh giấc, trong nhà sắm thêm một cái tủ lạnh, bà cụ gói các loại sủi cảo và bỏ tủ lạnh cho cô, sợ cô buổi tối đói đột ngột mà gì để ăn.
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Vân Thư đến phòng bếp, dừng ở cửa, chuẩn xong nước canh chua, giờ đang thả sủi cảo nồi.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cởi trần, chiếc quần dài màu đen lỏng lẻo treo ở eo, dùng vá khuấy sủi cảo trong nồi, những đường cơ bắp săn chắc ở cánh tay càng trở nên căng hơn trong mỗi cử động của .
Mắt Thẩm Vân Thư dán chặt , nhất thời thể rời .
Phùng Viễn Sơn dường như mới nhận cô bếp, : "Ba phút, nhanh thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-177-ngoai-truyen-2.html.]
Thẩm Vân Thư bừng tỉnh, ôm chặt chiếc áo khoác đang mặc, đến bên cạnh , cô lơ đãng liếc qua vòng eo săn chắc của : "Anh lạnh ?”
Thời tiết cuối tháng ba, buổi sáng và buổi tối vẫn còn chút se lạnh, quần áo mùa đông của cô vẫn cất , mà mặc đồ mùa hè .
Phùng Viễn Sơn múc thêm nửa gáo nước lạnh nồi, đặt gáo xuống, kéo tay cô đặt lên eo .
Thẩm Vân Thư nóng da thịt giật , lông mi khẽ run.
Phùng Viễn Sơn hỏi: "Có lạnh ?”
Mặt Thẩm Vân Thư đỏ, gõ ngón tay cơ bắp cứng như đá của , lầm bầm: "Tập luyện như cũng để cho ai xem.”
Không bắt đầu từ ngày nào, dậy từ sớm chạy dọc theo bờ sông, khi cô tỉnh dậy, chạy về , cô cũng mỗi ngày chạy bao nhiêu vòng, chỉ là vóc dáng ngày càng hơn.
Tuần họ Bắc Kinh xem triển lãm thời trang, cũng cùng, chỉ mặc một chiếc áo khoác đen đơn giản, nhưng từ khi đến khi khỏi phòng triển lãm, ánh mắt hề dừng , thậm chí vài nhóm còn chặn để đưa danh , ký hợp đồng với mẫu, đưa tham gia các cuộc thi quốc tế gì đó.
Anh nhận một chiếc danh nào cả, nhưng khi từ Bắc Kinh trở về, tập luyện càng chăm chỉ hơn, buổi tối lúc cũng ngoài chạy vài vòng, và cứ rảnh là cởi trần mặt cô, tựa như bây giờ .
Phùng Viễn Sơn nắm lấy cổ tay cô, cô: "Lẩm bẩm gì đấy?”
Thẩm Vân Thư nhận gì, mặt càng đỏ hơn, cô thản nhiên rút tay về, nồi sủi cao đang sôi ùng ục, chỉ : "Nồi sôi kìa, nhanh cho thêm nước .”
Phùng Viễn Sơn dùng ngón tay cọ cổ cô, Thẩm Vân Thư đầu lườm , Phùng Viễn Sơn cúi xuống hôn lên khóe môi cô, cô đẩy , nhưng tay vô thức vòng lên cổ .
Đến khi món sủi cao nóng hổi, chua cay khỏi nồi, môi Thẩm Vân Thư chút sưng, c nếm thử một ngụm nước canh nóng, mắt thỏa mãn cong lên thành hình trăng khuyết.
Phùng Viễn Sơn bưng một ly nước ấm đến, xuống bên cạnh cô: "Được ?”
Thẩm Vân Thư cắn một miếng sủi cảo gật đầu, dạo nấu ăn nắm bắt sự đổi trong khẩu vị của cô.
Hôm đó Xuân Thủy đến mang thịt cho gia đình, trò chuyện một lúc, cô mới vì gần đây cô ăn cay nhiều, còn tìm sư phụ của Xuân Thủy để học vài món ăn cay Tứ Xuyên.
Công việc ở nhà máy của bận rộn đến mức chân chạm đất, cô cũng dành thời gian , thể dành vài ngày cùng cô Bắc Kinh, còn thời gian học nấu ăn.
À, đúng , còn cả việc kiên trì chạy bộ mỗi ngày nữa.
Ban đầu cô còn lo lắng nếu hai em bé đều là con trai, áp lực của một bố tương lai như lớn quá , giờ xem , thể lực như , cho dù là hai bé hiếu động, cũng thể đối phó .