Mặc dù biểu hiện của Thẩm Vân Thư vẫn bình tĩnh, nhưng cô thể kiểm soát khuôn mặt ửng hồng, cô cầm cốc lên.
Ông chủ quán mỉm tới, phía còn vài phục vụ, mang theo các loại đồ ăn vặt, trái cây và đồ ăn nhẹ để bày lên bàn của đám Thẩm Vân Thư.
Một bàn ngạc nhiên hỏi, “Chúng gọi những món mà?”
Hứa Tuyết Như thấy cảnh liền hiểu , vỗ đó một cái, chê cô tinh ý, chúng gọi thì chắc chắn là khác gọi .
Ông chủ quán , “Là ông chủ Phùng mời, hy vọng xem kịch vui vẻ.”
Ông vẫy tay hiệu cho hai phục vụ cuối cùng mang lò than đến, một cái đặt lưng Thẩm Vân Thư và Phương Thanh Huỳnh, cái còn đặt ở phía bên bàn, đó cung kính và khách khí với Thẩm Vân Thư, “Nếu cô còn cần gì thì cứ vẫy tay gọi .”
Thẩm Vân Thư ngờ ông chu đáo như , hào phóng cảm ơn ông chủ quán , đối mặt với những lời trêu chọc của Hứa Tuyết Như và nhóm của chị , cô cũng mỉm dịu dàng và đối đáp một cách tự nhiên.
Phương Thanh Huỳnh nghiêng đầu sang, hất cằm chỉ mấy món trái cây và đồ ăn nhẹ bên cạnh họ, thì thầm, “Xem ông chủ Phùng nhà em chu đáo đến mức nào kìa, giữ thể diện cho em, còn bảo đặt những món em thích ăn ngay mặt em, bỏ sót thứ gì.”
Đối diện với lời trêu chọc của ngoài, Thẩm Vân Thư vẫn thể xử lý một cách bình tĩnh và khéo léo, nhưng mặt thiết, tai cô ngược nóng lên, “Cũng là những món chị thích ăn mà.”
Khẩu vị của cô và chị Thanh Huỳnh gần như giống hệt .
Phương Thanh Huỳnh lấy vai huých cô, “Chẳng là dính ánh sáng của em đấy .”
Thẩm Vân Thư huých , “Vậy gặp rể, em cũng sẽ dính ánh sáng của chị.”
Phương Thanh Huỳnh nghĩ đến vị ở nhà , ghét bỏ bĩu môi, “Cái tính keo kiệt bủn xỉn của , chẳng chút chu đáo và hào phóng như ông chủ Phùng nhà em , nếu mà nghĩ những điều , thì trời sẽ đổ mưa đỏ mất, bảo học hỏi ông chủ Phùng nhà em mới .”
Thẩm Vân Thư chiếc dây chuyền vàng đang che cổ áo của chị , “Anh rể mà còn keo kiệt bủn xỉn, thì cái dây chuyền vàng của chị từ ?”
Mặt Phương Thanh Huỳnh đỏ lên, lấy vai huých cô một cái nữa.
Thẩm Vân Thư tít cả mắt.
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-162.html.]
Có dùng khóe mắt thấy nụ của Thẩm Vân Thư, trong lòng cảm thấy khá khó hiểu, về việc ông chủ Phùng thể gặp vận rủi, chuyện lan truyền khắp thị trấn, từ những tin tức đến từ khắp nơi, chuyện chắc chắn là thật đến tám chín phần.
Mọi đều rằng xui xẻo của ông chủ Phùng liên quan đến vợ mới cưới của , bởi vì bát tự của cô vợ quá nặng, khắc c.h.ế.t bố ruột, khắc c.h.ế.t trai ruột, bây giờ khắc cả chồng .
Bình thường mà , dù ông chủ Phùng ly hôn đánh , thì cũng nên sắc mặt vẻ mặt gì với cô vợ mới đúng, thế nào cũng cái kiểu dính lấy như thể đặt lòng bàn tay mà yêu thương cũng đủ thế .
Không chỉ những xem kịch hiểu, mà Phùng Kính Phong cũng thể hiểu nổi.
Tình hình bây giờ , ông tin Phùng Viễn Sơn rõ, bây giờ đang là lúc truy quét và bắt những gương, bọn họ thế đúng là tự đ.â.m đầu nòng súng.
Chuyện , ngay cả Chử Tu Sùng mặt cũng tác dụng, suy cho cùng, Chử Tu Sùng gốc rễ ở Hồng Kông, ông giàu đến mấy cũng chỉ là một kinh doanh, thể xoay chuyển chuyện quan trường, chỉ bố là ông đây, mới thể giải quyết chuyện cho .
Chỉ cần gọi điện thoại đến và nhượng bộ, thì dù trong lòng ông tức giận đến , ông cũng thể thực sự bỏ mặc con trai .
Thế nhưng, ông đợi điện thoại suốt ba ngày, thậm chí ông còn bày mưu kế lệnh cho đưa một ngày một đêm với lý do phối hợp điều tra, nhưng vẫn thể ép gọi một cuộc điện thoại nào đến.
Ông cũng cái tính cứng đầu của giống ai nữa, nhà máy của chính , tương lai của chính , còn quan trọng hơn cả việc gây gổ với bố ruột của .
Phùng Nhã Lâm đang gặm táo bên cạnh thì thì thầm, “Bố còn đợi điện thoại gì nữa, chỉ vì cái chiêu hèn của bố, bây giờ dù bố giải quyết xong chuyện, gọi điện thoại đến mặt trai con để nhận công, trai con cũng sẽ thèm liếc mắt bố .”
Chung Tình đang xem TV thì lườm cô nàng một cái thật sắc, bảo Phùng Nhã Lâm mau câm miệng thúi của cô nàng , cái ý đó chính là do bà đưa , bà đang lo ngay ngáy sợ Phùng Kính Phong sẽ trút giận lên bà , mà cái con bé c.h.ế.t tiệt cứ moi chuyện đó .
Phùng Nhã Lâm vì quá tức giận, chú ý đến ánh mắt của , âm lượng còn lớn hơn, “Con hiểu, rõ ràng là bố sai chuyện, nếu bố hòa giải với trai con, tại là bố nhận , mà cứ ép đến nhượng bộ với bố?”
Phùng Kính Phong trừng mắt, bực tức , “Trên đời bố nhận với con trai ?! Còn bảo bố sai chuyện. Nó tự xem nó cưới một vợ như thế nào .”
Phùng Nhã Lâm thấy ông đến bây giờ vẫn nhận vấn đề ở , cũng nản lòng, cô nàng vứt lõi táo thùng rác, lấy giấy lau tay một cách qua loa, dậm chân dậy lên lầu, “Bố cứ tiếp tục như thế , đến lúc bố bế cháu, ngay cả một tấm ảnh cũng thấy, lúc đó bố hối hận cũng muộn.”
Phùng Kính Phong sững sờ, Phùng Nhã Lâm, ý gì, ông sắp ông nội ?!
Phùng Nhã Lâm thèm Phùng Kính Phong, thẳng lên lầu, vì ông già quá cố chấp, thì đừng trách cô nàng dùng liều thuốc mạnh.