Hầu kết của Phùng Viễn Sơn khẽ lăn, cúi xuống, Thẩm Vân Thư tựa lòng , ngẩng đầu lên, tâm ý đáp .
Hơi thở hòa quyện , vấn vít thành những sợi tơ mềm mại, từng vòng, từng vòng quấn lấy hai , như thể đêm sâu đến , họ thể hôn lâu đến đó.
Áo khoác của cô gạt xuống đất, hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu đỏ rộng rãi hợp với khí ngày Tết, Phùng Viễn Sơn ngậm lấy, mút lấy môi lưỡi cô, bàn tay to lớn luồn vạt áo len, sức lực của lớn, trái tim Thẩm Vân Thư giật run lên.
Anh cũng mang cho cô nhiều cảm giác đau đớn hơn, nhưng nỡ để cô quá đau, Phùng Viễn Sơn đầu tiên xoa bóp mạnh vài cái, chậm rãi vuốt ve chơi đùa, vùng da thô ráp từ đầu ngón tay cọ xát tạo một cảm giác tê dại, Thẩm Vân Thư nhẹ nhàng rên rỉ, tiếng thở khỏi miệng giống như tiếng mèo kêu khẽ, khiến ngứa ngáy khó chịu.
Phùng Viễn Sơn chằm chằm cô, ánh mắt tối sầm như một xoáy nước sâu thẳm, trực tiếp vén chiếc áo len đỏ lên, kéo chiếc áo lót ren trắng che chắn vòng một của cô xuống, thở hạ thấp.
Đầu tim Thẩm Vân Thư run lên, cô nắm lấy tóc , hoảng hốt kéo lên.
Phùng Viễn Sơn trực tiếp cắn cô, "Hôm qua em dỗ thế nào?"
Trái tim Thẩm Vân Thư thở nóng bỏng của áp sát, thể nên lời.
Phùng Viễn Sơn cắn cô, giọng dịu dàng, nhưng giọng điệu lệnh, "Ngoan, .”
Thẩm Vân Thư chịu nổi sự dày vò, run rẩy mở miệng, "Tối nay về, sẽ ... tên của .”
Mỗi bước mỗi xa
Phùng Viễn Sơn hôn lên sự mềm mại của cô như một sự khen thưởng, "Chẳng em cho lừa em , hứa với em thì thể nuốt lời.”
Thẩm Vân Thư râu lún phún của chọc , run lên một cái, chữ "" của thực sự nghĩa đen, dùng thở, dùng môi lưỡi, dùng dấu răng, cả hai đều bỏ sót, Thẩm Vân Thư thở gấp, những ngón tay trắng nõn của cô lún sâu mái tóc đen của .
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, hai bóng chồng lên in tường, ngoài cửa sổ, tiếng pháo và pháo hoa thi tản khắp bầu trời đêm.
Đợi đến khi cuối cùng cũng xong, chịu buông tha cho cô, thở phủ lên môi cô, khàn giọng : "Bây giờ tất cả đều là của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-159.html.]
Tim và n.g.ự.c Thẩm Vân Thư đều nóng bừng, cô sờ mặt , lẩm bẩm đáp : "Đã là của từ lâu .”
Tối nay cô giống như một yêu tinh, mỗi câu đều chọc dây thần kinh của , canh tay của Phùng Viễn Sơn như sắt nung, siết chặt eo cô, "Lâu là từ bao lâu?”
Thẩm Vân Thư vùi mặt vai , cọ cọ, gì.
Phùng Viễn Sơn gáy cô, khóe môi gợi ý , cúi xuống hôn lên vành tai đỏ ửng của cô.
Trong sân, tiếng chân chạy "đùng đùng" của Tiểu Tri Ngôn, còn liên tục gọi "cô út”, Thẩm Vân Thư vội vàng từ trong lòng dậy, đẩy mạnh , gấp gáp chỉnh quần áo kéo lộn xộn.
Phùng Viễn Sơn tay cô, cài áo lót, chỉnh áo len, Thẩm Vân Thư thấy Tiểu Tri Ngôn đẩy cửa nhà, vẫn chút hoang mang chỉnh mái tóc rối của cô.
Cô tự , nhưng nhất quyết buông tay, từng chút một chải tóc cô cho gọn gàng, dùng kẹp búi , khi búi xong, xem, hài lòng lắm, tháo kẹp búi từ đầu.
Tiểu Tri Ngôn thấy cô út ở phòng khách, chạy thẳng đến phòng ngủ, tay nhóc còn chạm tay nắm cửa, cửa phòng ngủ từ bên trong bật mở .
Thẩm Vân Thư bước , đóng chặt cửa, vẻ mặt cô trông khá bình tĩnh, nhưng nhịp tim đang đập nhanh đến tận cổ họng vẫn chậm , Tiểu Tri Ngôn ngẩng đầu cô út, so với khuôn mặt quá đỏ của cô út, Tiểu Tri Ngôn mái tóc búi lỏng lẻo của cô thu hút sự chú ý.
Cậu nhóc mở lời: "Cô út, tóc cô hình như búi xong.”
Phùng Viễn Sơn nhốt trong phòng ngoài, thấy lời của Tiểu Tri Ngôn, đưa ngón tay lên cọ mũi, thấy búi khá mà.
Thẩm Vân Thư sờ lên tóc định búi , nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc của nãy, tay cô khựng một chút, buông xuống, cô kéo Tiểu Tri Ngôn ngoài, khẽ hỏi: "Khó coi lắm ?”
Tiểu Tri Ngôn lập tức lắc đầu: "Đặc biệt , cô út thế nào cũng .”
Mắt Thẩm Vân Thư cong , cô xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ của nhóc.