Thẩm Vân Thư vây , trốn thoát, chạy cũng , chiếc thắt lưng lạnh lẽo và cứng rắn chạm cổ tay cô, tim cô cũng run rẩy theo, cảm giác run rẩy lan dọc theo làn da, đầu ngón tay Thẩm Vân Thư siết chặt, cô nắm lấy thắt lưng, dồn sức giật mạnh.
Phùng Viễn Sơn dường như ngờ cô bất ngờ phản kháng, lông mày nhướng lên, thuận theo lực kéo của cô ngã xuống, Thẩm Vân Thư lật lên ngang hông , ấn xuống giường, Phùng Viễn Sơn ngẩng đầu cô, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa sự hứng thú mãnh liệt.
Thẩm Vân Thư ngờ thể dễ dàng khống chế như , cô nổi hứng nhất thời, nghĩ bước tiếp theo gì.
Ánh mắt của Phùng Viễn Sơn hề đổi, chuyển đến chiếc thắt lưng đang giữa hai , Thẩm Vân Thư ánh mắt cuốn theo, nghĩ rằng sắp gì đó, liền tay , cô giật lấy chiếc thắt lưng từ tay , nắm lấy cánh tay , dùng thắt lưng quấn hai cổ tay một cách lộn xộn, kéo cánh tay đặt qua đầu, quấn một vòng thắt lưng quanh đầu giường, khóa .
Cô dùng sức quá gấp, lồng n.g.ự.c phập phồng ngừng, cô cúi xuống , trong mắt ánh lên ý , cô xem bây giờ sẽ tra hỏi cô bằng cách nào.
Tay Phùng Viễn Sơn trói giường, trở thành con cá thớt mặc xẻ thịt, nhưng ngược điềm tĩnh, "Em trói gì?.”
Mặt Thẩm Vân Thư chút đỏ, nhưng vẻ mặt tỏ bình tĩnh, "Anh định tra hỏi em điều gì?"
Phùng Viễn Sơn đáp, "Trong lòng em tự .”
Rõ ràng bây giờ đang cô đè xuống, nhưng khí thế của lấn át cô, Thẩm Vân Thư hầu kết nhấp nhô của , nảy ý nghĩ xa, cô đưa tay thử vuốt ve phần hầu kết nhô lên của .
Hô hấp của Phùng Viễn Sơn nặng nề hơn, vẻ mặt điềm tĩnh cũng mất một chút tự chủ, cảnh cáo cô, “Em cẩn thận chơi quá trớn sẽ tự dẫn lửa lên đấy.”
Thẩm Vân Thư nhắc nhở, nghiêng sờ khóa thắt lưng, nó thắt chặt, dấu hiệu lỏng lẻo, chiếc thắt lưng cô chọn loại chất lượng , dù dùng sức mạnh đến cũng thể tự giật đứt thắt lưng mà thoát .
Cô yên tâm hơn, lá gan cũng lớn hơn một chút, cơ hội khống chế như thế nhiều, tối nay cô tính toán hết mối thù cũ.
Thẩm Vân Thư thẳng lên, nghĩ xem nên dùng những chiêu trò dùng lên cô để thử một , để cũng nếm thử mùi vị đó.
Cô rằng cô cần nghĩ chiêu trò đặc biệt nào, đầu tiên cô cúi thẳng lên, mái tóc ẩm ướt lướt qua cổ , phần n.g.ự.c đầy đặn của cô áp lên bụng , cách một lớp váy ngủ mỏng manh, cọ xát nhẹ nhàng mạnh mẽ, hô hấp của Phùng Viễn Sơn đang cố nén gần như bùng nổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-133.html.]
Đầu ngón tay Thẩm Vân Thư ấn vai đang nhấc lên, “Anh đừng lộn xộn, em còn cho phép cử động mà.”
Giọng mềm mại pha chút kiêu căng hiếm thấy, trong mắt Phùng Viễn Sơn hiện lên ý , xuống chăn, giọng khàn khàn, “Vậy em động .”
Thẩm Vân Thư bực liếc một cái, ấn môi , “Anh cũng đừng chuyện nữa.”
Phùng Viễn Sơn lời, cô cho cử động thì cử động, cô cho chuyện thì ngậm miệng .
Thẩm Vân Thư khá hài lòng với thái độ phục tùng của , ngón tay cô rời khỏi môi , từ từ trượt xuống, thỉnh thoảng dừng , ấn một chút, hoặc véo một cái, giống như đang chơi một món đồ chơi mới lạ, cho đến khi chạm cạp quần ở eo .
Cô nắm lấy lớp vải màu đen, nhẹ nhàng kéo lên, Phùng Viễn Sơn cố nén tiếng thở dốc, cô chằm chằm, chờ đợi động tác tiếp theo của cô, Thẩm Vân Thư , ngón tay thò trong, hầu kết Phùng Viễn Sơn lăn lên lăn xuống một cách gấp gáp, Thẩm Vân Thư dịu dàng với , buông tay .
Phùng Viễn Sơn đột nhiên nghiến răng , “Vui ?”
Thẩm Vân Thư gật đầu, “Rất vui.”
Vui thì vui thật, nhưng thần kinh của cô vẫn luôn căng thẳng, mặc dù gì cả, nhưng cô thấy mệt , quả nhiên công việc hành khác ai cũng .
Thẩm Vân Thư cúi lười biếng úp sấp lên n.g.ự.c , lung tung xoa mái tóc , “Anh thể trách em chơi , là giữ lời , hứa với em , là sẽ mát xa cho em, nhưng lấy thắt lưng dọa em, đây là em tự vệ chính đáng.”
Phùng Viễn Sơn cắn tai cô, chậm rãi đáp, “Em thế chính là kẻ ác cáo trạng , còn giữ lời, chính em là thích , nhưng chuyện gì xảy , em thà tự giữ trong lòng suy nghĩ lung tung cũng cho , cho đến bây giờ, ở trong lòng em, vẫn là ngoài, em thích mà đấy ?”
Thẩm Vân Thư đến mức chột , cô chống cằm , “Em xem là ngoài.”
Mỗi bước mỗi xa
Cô do dự một chút, “Thật cũng chuyện gì to tát, chỉ là chị dâu em trở về, bác gái Hoàng hôm nay chị đến nhà máy cơ khí, em chị gì, ngày mai em đến nhà đẻ của chị xem .”
Phùng Viễn Sơn quá ngạc nhiên, chuyện thể khiến cô lo lắng như , cũng chỉ Tiểu Tri Ngôn mà thôi, dùng môi chạm đôi mắt bất an của cô, “Em sợ chị sẽ đưa Tiểu Tri Ngôn ?”
Thẩm Vân Thư rũ mắt, lắc đầu, mặc dù cô tại Lâm Hạnh Chi đột ngột trở về, nhưng chắc chắn là chị đến để giành Tiểu Tri Ngôn.