Phùng Nhã Lâm ăn xong bữa cơm, mượn cớ chơi cờ vây với Tiểu Tri Ngôn, cứ mãi chịu .
Người giúp việc trong nhà rằng bố cô nàng khi về từ đám cưới của trai cãi một trận lớn, bây giờ của cô nàng về nhà ngoại , dù thì cô nàng đến tận Tết cũng ý định về nhà, bằng sẽ một chịu đựng bộ cơn giận của bố, nghĩ thôi thấy khổ sở.
Hai ngày cô nàng đều ngủ ở ký túc xá của chị Yến Đình, tối nay thì ở luôn nhưng trai vẫn gì, Phùng Nhã Lâm cũng dám chắc trai còn giận , cũng dám càn.
Thẩm Vân Thư vỗ vai cô nàng, trấn an, "Tối nay em ngủ ở bên bọn chị , khi ăn cơm trai em bật lò sưởi cho phòng em .”
Phùng Nhã Lâm chu môi, nước mắt lưng tròng, "Em ngay trai là nhất với em mà.”
Tiểu Tri Ngôn thấy cô nàng sắp , vội vàng lấy giấy cho cô nàng, khóe môi Thẩm Vân Thư nhịn cong lên, tính cách của hai em cũng quá khác .
Phùng Viễn Sơn miệng thì quan tâm Phùng Nhã Lâm, nhưng khi Thẩm Vân Thư dọn giường cho cô nàng, cũng đến giúp cô, giọng điệu vẫn lắm. "Con bé chỉ nhỏ hơn em hai tuổi thôi, tính tình vẫn như con nít, cứ liều bướng bỉnh, gì là nấy.”
Thẩm Vân Thư . "Được trẻ con cũng , chiều chuộng mới như .”
Cô thể thấy , bất kể là đối với Tùng Hàn Nhã Lâm, chỉ là bề ngoài tỏ nghiêm khắc, nhưng trong lòng yêu thương, là một .
Trước mặt trai, cô cũng là từng lúc nũng như con nít, bởi vì cô trai sẽ bao dung tất cả thứ của cô một cách vô điều kiện. Sau khi trai mất, cô mới nhận một cách rõ ràng, đời còn ai thể mặt cô che mưa chắn gió cho cô như trai nữa, cô cũng đành tự ép trưởng thành nhanh hơn, nếu thể, cô cũng nguyện ý thỉnh thoảng một đứa trẻ.
Phùng Viễn Sơn thấy sự mơ màng trong mắt cô, tiến lên, bóp nhẹ má cô. "Bây giờ em cũng thể con nít mà.”
Tâm trí Thẩm Vân Thư vẫn còn chìm đắm trong quá khứ, cô miễn cưỡng kéo môi , "Bây giờ em thể con nít của ai?”
Phùng Viễn Sơn vòng tay ôm cô, "Em xem.”
Thẩm Vân Thư đối diện với ánh mắt sâu thẳm của , lòng cô chao đảo, cô chạm nhẹ sống mũi , "Thôi , Tiểu Tri Ngôn thấy lớn tuổi lắm , nếu em cũng con nít, chẳng sẽ trông già hơn nữa .”
Phùng Viễn Sơn cũng tức giận, chỉ siết chặt eo cô. "Em chắc là trêu chọc lúc ?”
Thẩm Vân Thư nhanh ngoan ngoãn trở , cô kiễng chân hôn lên khóe môi , "Em sai .”
Phùng Viễn Sơn chăm chú mắt cô hỏi, "Hôm nay chuyện gì xảy ?”
Thẩm Vân Thư lắc đầu, gác mặt vai , nhẹ giọng , "Chỉ là cảm thấy mệt thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-132.html.]
Mỗi bước mỗi xa
Phùng Viễn Sơn cúi ghé sát tai cô, "Đừng quan tâm nữa, tắm , tắm xong sẽ mát xa cho em.”
Thẩm Vân Thư ngẩng đầu , cô vẫn khá thích mát xa cho , nhưng với điều kiện là chỉ mát xa một cách đơn thuần mà thôi.
Phùng Viễn Sơn gõ nhẹ trán cô, "Tối qua hứa với em , chuyện sẽ giữ lời.”
Ánh mắt Thẩm Vân Thư từ từ cong lên thành nụ , cô kiễng chân hôn một cái.
Sau khi cô tắm xong , Tiểu Tri Ngôn và Nhã Lâm đều ngủ, Thẩm Vân Thư giường của Tiểu Tri Ngôn một lúc, thấy tiếng từ phòng tắm mới trở về phòng ngủ.
Phùng Viễn Sơn lau tóc liếc cô một cái, thong thả về phía cô.
Thẩm Vân Thư lật chăn giường lên, định leo lên, cô thấy chiếc thắt lưng đặt tủ đầu giường, cô . "Sao mang thắt lưng qua đây? Cái mua cho Tùng Hàn mà.”
Phùng Viễn Sơn . "Nó dùng tới.”
Thẩm Vân Thư sự khó chịu tối nay của là ở , cô giải thích. "Anh nhiều thắt lưng , nên em mua cho nữa.”
Phùng Viễn Sơn ném khăn tắm lên lưng ghế, cầm lấy chiếc thắt lưng, bên cạnh giường, "Vậy nên mang qua cho em dùng.”
Thẩm Vân Thư , "Đây là thắt lưng nam, em cũng dùng .”
Ánh mắt Phùng Viễn Sơn sâu. "Sao dùng .”
Thẩm Vân Thư lờ mờ nhận điều gì đó. "Anh gì hả?”
Phùng Viễn Sơn từ từ kéo chiếc thắt lưng. "Không mát xa .”
Thẩm Vân Thư xoay trong giường. "Thì cũng cần dùng thắt lưng mà.”
Phùng Viễn Sơn nắm lấy cẳng chân nhỏ nhắn của cô kéo cô , "Thắt lưng là công cụ.”
Giọng Thẩm Vân Thư chút run rẩy. "Công cụ gì?”
Phùng Viễn Sơn dùng thắt lưng gõ cổ tay cô. "Công cụ tra hỏi.”
Cô chuyện giấu trong lòng với , luôn cách để hỏi , sớm , cô chính là thiếu chỉnh đốn.