Tương Khắc - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-08-22 05:39:15
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Vân Thư giả ngốc phủ nhận đến cùng, "Cái gì mà nuông chiều , tin đồn nhảm , em nào dám để ông chủ Phùng đây hầu hạ bao giờ."

Phùng Viễn Sơn , "Giả ngốc cũng vô dụng thôi, lát nữa chúng sẽ chuyện cho lẽ."

Vai Thẩm Vân Thư thả lỏng, ngẩng đầu , đáy mắt ẩn chứa ý , "Lát nữa em thời gian chuyện với , ăn cơm xong em với Tiểu Tri Ngôn về nhà máy cơ khí, quên ."

Phùng Viễn Sơn ngẩn một lúc, đó nhớ , theo lệ cũ ở chỗ họ, một ngày khi kết hôn, cô dâu chú rể gặp mặt , mấy hôm với , tối nay cô trở về nhà máy cơ khí bên .

Trong đầu lúc nãy chỉ lời trêu chọc của Lưu Thừa Bắc, lái xe vội vã chạy về, tâm trạng hệt như nhóc mười mấy tuổi ngây ngô, quên mất chuyện .

Phùng Viễn Sơn nắm lấy cổ tay cô, sắp xếp , "Tiểu Tri Ngôn thì cần về , cứ để thằng bé ngủ với bà cụ, sẽ qua đó ngủ với em nửa đêm đầu, 12 giờ sẽ xe ngủ, nếu thì cũng yên tâm, qua đó canh chừng."

Thẩm Vân Thư lắc đầu, mặt càng hồng, "Không , tối nay chị Thanh Huỳnh và Tuế Tuế sẽ qua đó, bọn em xong , cũng cần canh ở ngoài, tường rào gắn mảnh chai, ai dám trèo bậy ."

Mỗi bước mỗi xa

Ngón cái Phùng Viễn Sơn nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay cô, cũng chẳng , chỉ im lặng cô.

Dưới ánh mắt của , lòng Thẩm Vân Thư chút xao động, nhưng vẫn chịu buông lời, cô rõ hơn ai hết rằng ngôi nhà bên nhà máy cơ khí cách âm kém như thế nào, tới thì bất chấp hết, chuyện sẽ khác thấy hết , cô nhẹ nhàng đá giày , nhỏ, "Chỉ là xa hai đêm thôi mà."

Phùng Viễn Sơn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, "Không hai đêm, là sáu đêm."

Lúc đầu Thẩm Vân Thư hiểu sáu đêm, đó mới nghĩ bắt đầu tính từ ngày nào.

Ánh mắt cô dường như còn chút oán giận, Thẩm Vân Thư , nhưng nhịn xuống, giống như dỗ dành Tiểu Tri Ngôn, đưa tay xoa tóc , dịu dàng , "Gấp gì chứ, đêm tân hôn luôn là lúc để thể hiện, hai ngày cứ tích góp sức lực ."

Phùng Viễn Sơn sững sờ.

Thẩm Vân Thư nếm niềm vui khi trêu chọc khác, cô co ngón tay cọ cọ cằm , "Sao ngây , lẽ nào hôm đó chỉ mang danh chú rể, buổi tối định dốc sức ."

Phùng Viễn Sơn lạnh một tiếng, véo eo cô, "Thẩm Vân Thư, xem mấy ngày nay chiều hư bay lên tận trời ."

Thẩm Vân Thư vội vàng chống vai , nhắc nhở, "Bà ngoại ở ngoài đấy, bắt nạt em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-115.html.]

Tiếng hai chuyện càng lúc càng nhỏ, Thẩm Vân Thư vẫn lo bà cụ thấy, lòng cứ thấp thỏm.

Phùng Viễn Sơn chặn đường lui của cô, "Yên tâm, bà cụ ngoài từ lâu ."

Bà cụ Cố sống đến tuổi , chuyện gì mà từng thấy, bà vỗ vỗ lớp bột tay, hát lẩm bẩm dậy từ lúc Phùng Viễn Sơn bước bếp, góc tường phía nam sân vườn để lấy tỏi, vợ chồng son thì đang lúc quấn quýt, bà nhường chỗ thôi.

Lòng Thẩm Vân Thư hoảng loạn, đẩy mạnh hơn, càn thì điểm dừng, chuyện Tùng Hàn bắt gặp trong bếp vẫn khiến cô sợ hãi, cô hôm nay trở thành một con mèo nữa, cô nhỏ giọng cầu xin, "Anh Viễn Sơn, em sai ."

Phùng Viễn Sơn chịu sự mềm mỏng của cô, "Chỉ sai ngoài miệng thôi ?"

Thẩm Vân Thư ôm chặt trong lòng, mím chặt môi đối mặt với .

Tiểu Tri Ngôn trượt băng trở về, chạy sân, đầu tiên là vui vẻ gọi lớn "bà cố", hỏi cô út . Bà cụ Cố trả lời nhóc, cô út ở trong nhà. Mặc dù Tiểu Tri Ngôn gặp cô út, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến mặt bà cố, một tay giúp bà cố cầm tỏi, tay nắm tay bà cố, cô út bà cố chăm sóc nhóc, nhóc cũng học cách chăm sóc bà cố.

Bà cụ Cố nắm bàn tay nho nhỏ của Tiểu Tri Ngôn, dịu dàng hỏi nhóc chơi gì ở ngoài, bước chậm rãi vô cùng, Tiểu Tri Ngôn phối hợp với bước chân của bà cụ, giọng non nớt trả lời câu hỏi của bà cụ.

Cố Tùng Hàn phía chút khó hiểu hôm nay bà cụ chậm thế, đục lỗ băng để bắt cá, một chân kẹt trong nước, ướt cả đế giày, vội vàng nhà giày, nhưng hai bước tiếng ho của bà cụ chặn .

Anh bà cụ.

Bà cụ lườm một cái, bình thường thì lề mề, hôm nay thì nhanh nhẹn lên đấy, vội cái gì mà vội, mắt gì cả.

Cố Tùng Hàn thấy chiếc xe đậu trong sân, lập tức hiểu ý trong ánh mắt bà cụ, chậm , cố ý lớn, "Anh trai về ạ? Người nhỉ?"

Trong bếp, tim Thẩm Vân Thư đập càng lúc càng nhanh, so với cô, Phùng Viễn Sơn kiên nhẫn hơn nhiều, một tay giữ chặt eo cô, tay còn tâm trạng vuốt ve lọn tóc rũ xuống bên tai cô.

Thẩm Vân Thư thấy tiếng Tiểu Tri Ngôn đến gần cửa, cô thở gấp, nhón chân hôn một cái định cho qua chuyện, nhưng gót chân còn kịp chạm đất, lòng bàn tay đặt lên lưng cô, kéo cô trở về và áp môi cô lên môi .

Phùng Viễn Sơn cho phép cô lừa dối qua loa, khàn giọng , "Hôn cho nghiêm túc ."

Thẩm Vân Thư gần như sắp , nhưng ánh mắt cũng , nếu cô khiến hài lòng, sẽ buông , Thẩm Vân Thư run rẩy ôm cổ , đem tất cả những gì học trong thời gian và những gì cô tự lĩnh hội, giống như nộp bài kiểm tra, dốc hết .

Tiểu Tri Ngôn nhà gọi tiếng cô út thứ hai, mới buông cô , xoa xoa khóe môi cô hôn một cái, vuốt mái tóc rối bời cho cô, kéo chiếc áo nhăn, còn thể điềm nhiên trả lời Tiểu Tri Ngôn.

Loading...