Thẩm Vân Thư bộ dạng của Cố Tùng Hàn, dường như cô câu “Đừng lắm mồm ở mặt chị dâu” của tối hôm đó là ý gì.
Cô xách cơm từ từ về, hai cô chuyện mỗi lúc một lớn hơn, kéo suy nghĩ của cô trở về, những lời họ cũng lọt tai cô.
Một trong đó thần bí : “Kỹ sư Hà du học nước ngoài hình như đến vì ông chủ Phùng đấy, cô từng là bạn học của ông chủ Phùng, hai nhà còn thiết mấy đời nữa.”
Người lớn tiếng hơn: “Phải nhỉ, bảo một cô gái thành phố như cô chạy đến chỗ chúng ? Cô ông chủ Phùng kết hôn ? Mà vẫn rời bỏ nhà cửa công việc đến đây?”, hạ giọng: “Anh gặp vợ hiện tại của ông chủ Phùng , đó bình thường .”
“Hừ, thì chứ? Đẹp ăn cơm , nghĩ xem, một là công nhân của nhà máy cơ khí, giỏi lắm cũng chỉ nghiệp trung cấp thôi, kể gia đình chẳng gì, hình như còn dắt theo một đứa cháu đến gả cho nữa, còn thì , thể du học ở Đức, điều kiện gia đình chắc chắn khá giả, quan trọng là cô còn là tiến sĩ, sự giúp đỡ đối với ông chủ Phùng chỉ nhiều chứ ít, ông chủ Phùng là bản lĩnh, chừng còn nên sự nghiệp lớn, một là gánh nặng hơn kém đối với , còn là trợ thủ giúp thăng tiến, xem nếu là ông chủ Phùng, sẽ chọn ai?”
Người khan hai tiếng, gãi đầu một cách khó xử: “ là ông chủ Phùng, chuyện cũng đến lượt chọn.”
Hai rẽ nhà xưởng.
Thẩm Vân Thư mỉa mai nhếch môi, đây đầu tiên cô những lời trong hôm nay, sáng nay ở quán , bố đối diện cô, liệt kê từng điều kiện của cô , nghiêm khắc hỏi cô, ‘Ngoài việc gánh nặng cho nó, cô còn thể cho nó gì?’.
Bây giờ nghĩ , câu trả lời của cô lúc đó thật sự quá ngây thơ, chẳng trách bố xong sầm mặt , nửa ngày cũng lời nào, còn dặn cô với một chữ nào về cuộc gặp mặt hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-101.html.]
Cô cũng nghĩ kỹ nên kể cho chuyện sáng nay , bà cụ và bố của vẫn luôn hợp lắm, cô vì cô mà gây những rắc rối đáng cho gia đình.
Thẩm Vân Thư suy nghĩ miên man, để ý đến tiếng chuông xe đạp phía , cô chiếc xe đạp phóng nhanh qua quệt , loạng choạng.
Lại cố gắng bảo vệ túi cơm đang xách tay, giữ thăng bằng, đầu gối chân đập thẳng xuống lề đường, cơn đau khiến cô chảy cả nước mắt, cô thể cử động , chỉ thể tại chỗ chậm rãi chịu đựng cơn đau.
Lục Chiêu phía do dự nên bước tới giúp , còn kịp nhấc chân, thì Thẩm Vân Thư lau nước mắt, vượt qua cơn đau thấu tim, chầm chậm lê từng bước xa.
Lục Chiêu suy tư, đây nghĩ ông chủ kết hôn là vì sắc mà mê , nhưng bây giờ bóng lưng chút quật cường , , dường như cảm nhận điều gì đó khác biệt.
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Vân Thư đợi đến tối khi Tiểu Tri Ngôn ngủ say mới xử lý vết thương ở đầu gối, may mà cô mặc đồ dày, chỉ trầy da chút ít, cô dùng tăm bông khử trùng đơn giản, đồng hồ treo tường, gần mười giờ , mà vẫn về, Thẩm Vân Thư do dự nên gọi điện thoại cho , cô nghĩ, cũng gọi về, chắc là vẫn xong việc xã giao.
Cô đặt một ấm nhôm lên bếp than, đợi về nếu đói thể nấu một chút mì hoặc hoành thánh, cô lấy hết quần áo bẩn trong giỏ giặt tay, mặc dù máy giặt, nhưng cô vẫn quen dùng lắm, đồ nhỏ cô hầu như đều giặt tay, đợi đến mười một giờ, cô cổng sân dạo một vòng, vẫn trong hẻm động tĩnh gì.
Cô nhà, nửa tựa giường, đan áo len, trong lòng bận tâm chuyện khác, đan một lúc đan tiếp , cô lấy cuốn tạp chí tủ đầu giường, lật từng trang một, lòng cô cũng dần dần tĩnh , mí mắt từ lúc nào nặng trĩu, nhưng cô ngủ sâu giấc, bên ngoài tiếng động là cô liền mở mắt ngay.
Phùng Viễn Sơn đẩy cửa bước , hai đối diện , mặc dù mặt biểu cảm gì, nhưng Thẩm Vân Thư thể cảm nhận sự uể oải trong mắt , cô ngay lập tức tỉnh táo, ôm chăn thẳng dậy.
Cô còn kịp , ánh mắt Phùng Viễn Sơn hờ hững lướt qua cô, thẳng phòng tắm, giọng khàn khàn: “Em ngủ , tắm đây.”