Tướng công nhà tỷ tỷ - Chương 85 (2)

Cập nhật lúc: 2025-03-16 14:51:37
Lượt xem: 41

Thác Bạt Trường Ý sững người, sau đó chắp tay hành lễ với Tiết Nhạn theo kiểu Bắc Địch, cười nói: "Quý chưởng quầy dừng bước, không cần tiễn nữa. Nếu có cơ hội, hoan nghênh Quý chưởng quầy và ca ca của Quý chưởng quầy đến Bắc Địch làm khách." Nàng ta nhìn Tiết Tịch đứng bên cạnh Tiết Nhạn, đỏ mặt, cười nói: "Cảm ơn huynh."

 

Thấy xe ngựa của Bắc Địch công chúa đi xa, mọi người thấy thái độ của Công chúa với Tiết Tịch, đều đồng loạt nhìn về phía hắn, Tiết Nhạn cười gian xảo: "Xem ra nhị ca ca và Bắc Địch công chúa có chuyện xưa à?"

 

Tiết Tịch vội vàng lắc đầu phủ nhận, nhưng lại đỏ mặt: "Thật ra cũng không có gì. Chỉ là tình cờ gặp mặt, có cơ hội nói chuyện với nàng ta vài câu."

 

"Nhị ca thẹn thùng rồi, chắc chắn là chuyện phong lưu rồi!"

 

Tiết Tịch đỏ mặt nói: "Thật sự không phải, chỉ là ta thấy mấy hôm nay muội muội ăn không ngon, liền đến Tín Phong trai ở Tây Thị mua bánh hạnh nhân và bánh hạt dẻ mà muội muội thích nhất, hôm đó đúng lúc gặp vị Bắc Địch công chúa kia, nàng ta cũng đến mua điểm tâm, không mang theo tùy tùng, tâm trạng nhìn có vẻ rất tốt, nhưng sắc trời đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên mưa to, cơn mưa đã rửa trôi lớp trang điểm trên mặt nàng ta, lộ ra tật bớt dưới mắt, người qua đường vây xem thấy trên má nàng ta vốn trơn láng lại đột nhiên xuất hiện một tật bớt màu xanh, đều mắng nàng ta là yêu quái, buông lời ác ý. Nàng ta liền muốn rút roi ra đánh người, nhưng không biết vì sao, nàng ta nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi và chán ghét trên mặt những người vây xem, nàng ta lại ném roi bỏ chạy vào cơn mưa."

 

Tiết Tịch uống một ngụm trà, làm dịu cổ họng, tiếp tục nói: "Ta liền cứ đi theo nàng ta, phát hiện nàng ta trốn dưới gầm cầu khóc."

 

Tiết Khoáng tiếp lời: "Nhị ca an ủi nàng ta, cho nên nàng ta rất cảm kích nhị ca?"

 

"Cũng không tính là an ủi."

 

Tiết Tịch chỉ đưa dù cho nàng ta, nói: "Ngươi càng để ý tật bớt này, nó càng trở thành nhược điểm của ngươi để người khác nắm thóp, ai cũng có thể làm tổn thương ngươi vì chuyện này. Nhưng nếu ngay cả ngươi cũng không để ý, thì sẽ chẳng còn là chuyện lớn nữa. Ta từng thấy trong một quyển cổ tịch, trước khi chúng ta được sinh ra, thiên thần sẽ chọn những đứa trẻ mà họ yêu thích, làm một dấu hiệu trên người đứa trẻ đó, mà những đứa trẻ sinh ra mang theo dấu hiệu chính là đứa trẻ được trời xanh, được thần linh che chở. Công chúa không cần phải tự ti vì chuyện này, mà nên cảm thấy tự hào mới đúng."

 

Tiết Khoáng truy hỏi: "Những lời nhị ca nói là thật sao?"

 

Tiết Tịch gõ nhẹ lên đầu tam đệ, "Đương nhiên là giả. Trước đây, khi ta dạy học cho học trò của mình, bọn họ luôn chê chữ trong sách khó hiểu, ta liền nghĩ xem làm thế nào để giảng nội dung trong sách một cách sinh động thú vị hơn, để bọn họ nhớ được, liền kể cho bọn họ nghe một vài câu chuyện lịch sử và điển tích, đôi khi cũng thuận miệng bịa ra vài chuyện."

 

Tiết Nhạn cười nói: "Nhị ca cao minh hơn huynh nhiều, nói Công chúa Bắc Địch là đứa trẻ được thần linh che chở, người Bắc Địch sùng bái thần linh, từ nay về sau, vị Công chúa Bắc Địch kia dù không che giấu vết bớt trên mặt, nàng cũng có thể sống tự tin và xinh đẹp. Sẽ không còn để ý đến ánh mắt của người khác nữa."

 

"Mong rằng nàng có thể thật sự buông bỏ suy nghĩ của người khác."

 

Tiết Nhạn cười nói: "Đàm phán thành công thương vụ này, hai vị ca ca, Hoa Thường cô nương, còn có Phúc Bảo đều lập đại công, chúng ta mở tiệc ăn mừng thôi."

 

Mọi người cùng nhau hoan hô, "Mở tiệc ăn mừng!"

 

Thác Bạt Trường Ý còn chưa ra khỏi kinh thành đã phái người đưa tới mười lăm vạn lượng bạc.

 

Hàng hóa ước định trong vòng ba tháng giao hàng, trong số hàng hóa đợt đầu có lụa và vải tốt của xưởng dệt gấm Hứa gia, các thợ thêu của Cẩm Tú phường gấp rút hoàn thành các sản phẩm thêu, các nghệ nhân của Trân Bảo các dùng vàng bạc ngọc thạch chế tác trang sức mới.

 

Tiết Nhạn đã tính toán lợi nhuận, hàng hóa nàng cung cấp cho Bắc Địch đều là hàng có sẵn, hơn nữa chất lượng hàng hóa lựa chọn không thể quá kém, chỉ dựa vào Cẩm Tú phường và Trân Bảo các vẫn chưa đủ để cung ứng số hàng hóa mà Bắc Địch cần lần này, còn cần phải mua thêm từ các cửa hàng khác.

 

Sau khi trừ đi chi phí, lợi nhuận chỉ còn ba phần, lợi nhuận ba mươi vạn lượng bạc là chín vạn lượng, nhưng nếu đợt hàng đầu tiên đưa đến Bắc Địch, được Bắc Địch vương công nhận, sau này sẽ còn có nguồn hàng liên tục không ngừng.

 

Tiết Nhạn giữ lại một phần bạc để mua lương thực, cho trạm dịch và tiêu cục chia làm nhiều đợt vận chuyển đến U Châu.

 

Sau khi đợt lương thực đầu tiên được đưa đến U Châu, để tránh bị Trung Sơn vương để ý, lại càng muốn tránh việc mua lương thực với số lượng lớn khiến giá lương thực trong kinh thành tăng vọt,

 

nàng bèn cho người đến Thanh Châu và Ký Châu mua lương thực, do tiêu cục địa phương áp tải đến U Châu.

 

Ba tháng chưa đến hạn,

 

Tiết Nhạn đã sớm giao hàng cho người Bắc Địch, nhân tiện mua da lông và hương liệu từ tay thương nhân Bắc Địch vào kinh.

 

Rồi bán những thứ này vào Đại Yến, kiếm lời chênh lệch.

 

Bận rộn xong việc giao hàng đợt đầu, Tiết Nhạn liền bảo Phúc Bảo mua thức ăn, làm một bàn tiệc thịnh soạn, chuẩn bị rượu ngon, mở tiệc ăn mừng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tuong-cong-nha-ty-ty/chuong-85-2.html.]

Đêm nay, tâm tình Tiết Nhạn rất tốt, nâng cao chén rượu trong tay, chúc mừng việc đàm phán thành công thương vụ lớn đầu tiên. Trước đây, nàng chưa từng nghĩ mình có thể độc lập, tự mình lập nghiệp, thương vụ đầu tiên sau khi ra riêng lại có thể kiếm được ba mươi vạn lượng bạc.

 

Lần này lại giải quyết được vấn đề lương thảo của nghĩa quân, Bắc Địch lui binh, Trung Sơn vương không còn viện binh, Hoắc Ngọc không còn lo lắng gì nữa, việc tiêu diệt quân phản loạn, thu phục thành trì bị chiếm đóng chỉ là vấn đề thời gian.

 

Hoa Thường nâng chén rượu, "Ta kính Tiết nương tử một chén, nhờ có Tiết nương tử trí kế vô song, giúp Vương gia vượt qua cửa ải khó khăn này, ngày sau Vương gia đại thắng trở về kinh thành, Tiết nương tử đáng kể là công đầu."

 

Tiết Nhạn nhìn trăng tròn trên trời, nghĩ đến Hoắc Ngọc đang ở xa tận U Châu, nghĩ đến ngày đó hắn mạo hiểm xuất thành nghênh chiến, tình hình lúc đó chắc chắn vô cùng nguy cấp, nhưng mỗi lần Hoắc Ngọc ra trận, đều là khảo nghiệm sinh tử, nàng không khỏi lo lắng cho hắn, nàng mong quân phản loạn sớm bị tiêu diệt, mong hắn sớm ngày hồi kinh.

 

Nghĩ đến hắn, nàng liền cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, trong lòng trướng lên nỗi nhớ nhung, không khỏi lại uống thêm vài chén.

 

Hoa Thường hỏi: "Chỉ là ta có một việc không hiểu, rõ ràng công chúa Bắc Địch đã quyết định rời đi, rốt cuộc Tiết nương tử đã dùng cách gì khiến nàng ta thay đổi chủ ý?"

 

"Việc này ta biết." Tiết Khoáng vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Hoa Thường, nhưng Hoa Thường lại luôn phớt lờ hắn.

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Thấy ánh mắt sùng kính của Hoa Thường khi nhìn Tiết Nhạn, hắn cũng muốn Hoa Thường dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, liền tranh thủ thời cơ thể hiện.

 

"Vài ngày trước, muội muội đã đem toàn bộ số trang sức và châu báu mà mình tích cóp bao năm qua đổi thành bạc, còn mượn thêm tiền của chúng ta, đến phủ đệ của ba vị quan viên trong triều. Đem số bạc gom góp được là một vạn năm ngàn lượng tặng cho phu nhân của ba vị tướng quân thống lĩnh tam đại doanh là Lưu tướng quân, Hoa tướng quân và Đàm tướng quân. Năm xưa Lục Tiêu có thể dùng tiền mua chuộc ba vị tướng quân này, thì nay muội muội cũng có thể dùng tiền mua chuộc phu nhân của họ. Muội muội dẫn ba vị phu nhân đi mua sắm, còn để Quế ma ma ra mặt mời ba vị phu nhân đến biệt viện suối nước nóng nghỉ ngơi."

 

Tiết Khoáng lại nói: "Đêm đó, mấy vị phu nhân đều gửi thư cho phu quân của mình, đồng thời nói cho ba vị tướng quân biết, lúc này họ đang nghỉ ngơi tại biệt viện suối nước nóng của Ninh vương."

 

Ba vị phó tướng của tam đại doanh biết phu nhân của mình đang ở biệt viện Ninh vương, tưởng rằng họ bị giam giữ, liền khởi binh tạo phản, dẫn quân đến U Châu, bày tỏ quyết tâm quy thuận.

 

Hoa Thường kích động nói: "Loại người này, Điện hạ không nên giữ lại."

 

Tiết Khoáng cười nói: "Ngươi yên tâm! Loại người vong ân bội nghĩa này, Ninh vương điện hạ làm sao có thể giữ lại những mối họa này."

 

Ninh vương lập tức trói ba người đó lại, xử lý theo quân pháp ngay trước mặt các tướng sĩ, tam đại doanh vốn là cựu bộ của Ninh vương, đương nhiên liền nhân cơ hội quy thuận Ninh vương.

 

Tiết Khoáng cười nói: "Quân bài tẩy lớn nhất trong tay muội muội chính là tam đại doanh quay trở lại tay Ninh vương điện hạ, công chúa Bắc Địch biết được tin tức này, sẽ nghĩ đến trận chiến năm xưa ở Nhạn Môn Quan, Bắc Địch thảm bại, toàn quân bị diệt, còn không mau chóng cuốn gói chạy về Bắc Địch. Ha ha ha!"

 

Hoa Thường giơ ngón tay cái với Tiết Nhạn, "May mà có Tiết nương tử, Ninh vương điện hạ mới có thể chuyên tâm đánh trận ở tiền tuyến."

 

Lúc này, Tân Vinh mang theo thư nhà của Ninh vương đến, Tiết Nhạn vội vàng mở thư ra. Trên thư viết: Ta nhớ nàng.

 

Tiết Nhạn cong khóe mắt, đỏ mặt cười.

 

Nàng cầm bút viết thư hồi âm: Phu quân, thiếp nhớ chàng.

 

Nàng rất hài lòng, đang định gấp thư lại, đưa cho Tân Vinh, lại thấy ba cái đầu đều thò lại gần, Tiết Nhạn vội vàng che thư lại, giận dỗi nói: "Không được xem trộm."

 

Hoa Thường và huynh đệ Tiết thị vội vàng quay người đi, nhỏ giọng nói: "Không ngờ Ninh vương điện hạ lúc riêng tư lại là người như vậy."

 

Huynh đệ Tiết thị nói: "Không ngờ muội muội cũng sến súa như vậy."

 

Tiết Nhạn quát: "Tiết Tịch, Tiết Khoáng! Hoa Thường!"

 

"Ôi chao, đầu choáng quá! Rượu này mạnh thật, ta hình như say rồi!" Ba người đồng thanh nói.

 

Tiết Nhạn đứng dậy định về phòng, hôm nay nàng vui vẻ trong lòng, không nhịn được uống nhiều hơn, cảm thấy hơi choáng váng, thân thể lảo đảo suýt ngã, may mà có người đỡ, Tiết Nhạn ngẩng mắt nhìn nam tử áo trắng, đầu choáng váng, nhìn không rõ mặt nam tử: "Là Vương gia đã về rồi sao?"

 

Nàng dụi mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ người kia là Tạ Ngọc Khanh, nàng vội vàng lùi lại mấy bước, tránh khỏi sự chạm vào của Tạ Ngọc Khanh: "Nhị biểu ca cũng về kinh rồi sao?"

 

Tạ Ngọc Khanh gật đầu, nói: "Nhạn nhi, thân phận của muội đã bại lộ, kinh thành bây giờ rất nguy hiểm, ta đưa muội rời khỏi đây."

Loading...