【Hả? Sao  thể điều chỉnh độ sáng? Trời tối và màn hình đen  gì khác ! Có thể mau mau bảo trì !】
“Ư…ư…”
【Hả? Hình như  thể  thấy âm thanh,  nãy là giọng của em gái ?】
Tạ Cảnh Sơ vuốt ve tóc : “Không  ai cả.”
【Không  ai? Xin  ngữ cảnh  là gì cầu xin đấy,  thật sự   !】
Ta nghẹn ngào: “… Có. Có   thể  thấy.”
【Cầu xin các  cho  xem  hu hu hu,  gì mà Hội viên cao cấp như     xem?】
【Lầu  tránh ,  là Hội viên VIP của năm đấy,  xem !】
Cái gì mà Hội viên với chẳng Hội viên? Không cho gửi nữa!
Cũng  xem giờ là lúc nào?
Sự tức giận của    chỗ xả, liền trút hết lên  Tạ Cảnh Sơ: “Không   chuyện!”
Huynh  đỡ : “Được, đều  lời Vãn Vãn.”
【Đừng mà, nam chính! Anh đừng  lời nữ chính  bậy,  gì  chứ!】
【Hì hì hì,  sẽ tự tưởng tượng hì hì, tưởng tượng hì hì,   em gái    hì hì, càng  càng dữ dội hì hì hì!】
【Người ở  đừng hì nữa, mau xuất hiện một bác sĩ kéo  , phát bệnh đột ngột  cứu  nữa .】
Ta  hổ đỏ mặt tía tai: “Im miệng!!!”
Tạ Cảnh Sơ ngẩng đầu, đôi mắt ướt át  chằm chằm : “Hả?”
Ta che mắt : “Không   .”
【Ồ~  chúng  ~】
【Em gái ngại  kìa~】
Ta giận quá mất khôn: “Im miệng im miệng im miệng!!!” Rốt cuộc đây là thứ quỷ gì? Không cho gửi nữa!
Tạ Cảnh Sơ buông  , giọng   khàn khàn: “Vãn Vãn,  đang  chuyện với ai ? Bọn họ nào?”
6.
Ta   giải thích với Tạ Cảnh Sơ thế nào, đành chỉ khoa tay múa chân: “Là  thể  thấy một đám trâu ngựa đang  chuyện.”
【?】
【???】
【Trâu ngựa?? Em gái đang  chúng  ?】
“Chính là các ngươi, các ngươi ngày nào cũng ngọ tào ‘ đ*’ qua , cái rãnh đó   của trâu ngựa ?”
Ta nhỏ giọng lầm bầm: “Ta còn lạ là  các ngươi    chữ?”
Màn hình bình luận bắt đầu tràn ngập   là “ đ*” nữa, mà là một hàng dấu chấm.
【… Xin ,   vẻ  lý đấy.】
【Không  cả,  là trâu ngựa,  cứ  đ* thôi, hì hì!】
 là một đám trâu ngựa kỳ quái.
Tạ Cảnh Sơ ôm    tự  một  cũng  thấy  gì bất thường.
Ta   nữa,    xoa đầu : “Nói chuyện xong  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tue-van/chuong-5.html.]
Ta   : “Huynh  thấy  kỳ lạ ?” Làm ơn ,      thấy bình luận của , chỉ thấy  tự  một  thôi mà?
Huynh  tựa  vai , nghịch tóc : “Muội     thể  thấy chữ ? Vãn Vãn đang  chuyện với họ ?”
Quả thật là như . , lời  miêu tả   giống một kẻ  vấn đề về đầu óc mà?
Tạ Cảnh Sơ   nghĩ . Môi   lướt qua cổ , dán  mạch đập đang nhảy nhót: “Vãn Vãn  gì  cũng tin.”
【Tại    hiểu lầm! Các    trong tiểu thuyết mà   hiểu lầm,   xung đột thì sẽ   tiếp  ? Các  đang  khó tác giả đấy!】
【A a a,  cái gì nam chính cũng tin,  cái gì nữ chính cũng   hết? Đây chính là thanh mai trúc mã tin tưởng     hu hu,  đầu tiên trong đời   thấy đấy!】
【Hỏng , sắp  lây bệnh si tình !】
Ta sờ sờ cằm. Si tình  là cái thứ gì?
Ta  định hỏi,  thấy một bình luận mới.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
【Dừng  , màn hình  thể khôi phục ,   xem!!】
Ta cúi đầu  Tạ Cảnh Sơ,    chính . Ta thấy   chút nào.
Bình luận vẫn nên  tắt  thì hơn!
7.
Để bình luận  thấy giọng  của chúng   .
Dựa    bình luận biến mất và bọn họ   thấy màn hình. Ta bắt đầu thăm dò.
Bên cạnh giường Tạ Cảnh Sơ, là che chắn cố định. Vừa bước  phòng   thì che chắn cục bộ.
Sự che chắn phụ thuộc  mức độ  mật giữa  và Tạ Cảnh Sơ.
Theo như bình luận , nắm tay là bình thường. Hôn, sẽ biến thành một thứ gọi là "mosaic".
Thân mật hơn nữa thì trực tiếp màn hình đen. Theo cách  của bọn họ, cái  gọi là “cấm trẻ em”.
Sau khi biến mất, đợi  trở  lộng lẫy  ánh Mặt Trời, trong lòng thầm niệm "bình luận", nó sẽ  xuất hiện.
Rút   quy luật  thể điều khiển nó xuất hiện  ,  vui vẻ tạm biệt Tạ Cảnh Sơ về nhà.
Tạ Cảnh Sơ bóp mặt : “Nha đầu vô lương tâm, dùng xong là chạy.”
Ta lập tức chui  trong xe.
Người đánh xe điều khiển ngựa rời ,  vén rèm lên. Huynh   ở cửa mỉm  tiễn .
Ta thu  ánh mắt, rót một chén  để  ẩm cổ họng, ánh mắt từ bên trái cứ quấn lấy .
Ta ho khan hai tiếng, đặt chén  xuống: “Tiểu Thu ,  gì thì  thẳng, ánh mắt  của    sợ.”
Tiểu Thu chậm rãi : “Tiểu thư, Người còn nhớ   Người đến tìm Thái tử Điện hạ vì chuyện gì ?”
À đúng . Vì chuyện gì  nhỉ?
“Đã  là gạo nấu thành cơm, để Ngài  cưới Người, Người   thành  bao nhiêu ?”
Ta: …
“Người  quên nữa .”
Cái    là do bình luận quá thần kỳ, nên  chỉ lo nghiên cứu thôi ?
“Khởi đầu  là một nửa thành công, chúng    thành một nửa,  tròn là  thành  bộ!”
Tiểu Thu buồn bã : “Thật ?”
Ta sờ mũi: “Là  đó?”