TỪ TIỆN NỮ TRỞ MÌNH THÀNH TRƯỞNG CÔNG CHÚA, TA TẠO NÊN CƠ NGHIỆP - 5
Cập nhật lúc: 2025-10-03 17:53:24
Lượt xem: 349
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cửu ngũ chí tôn đường đường, vì cầu sống mà quỳ gối ông từng nh.ụ.c m.ạ giữa triều.
“Kết tóc? Hừ! Ngày ông bỏ cả hậu cung, chạy trốn giặc để mặc chúng chết, với ông tuyệt tình ! Hôm nay trở về, đến lấy mạng ông!”
Hoàng hậu liếc Vương mỹ nhân — một ánh mắt.
Vương mỹ nhân tay gọn gàng dứt khoát.
“Cẩu hoàng đế! Đi c.h.ế.t ! Dẫm lên m.á.u thịt tướng sĩ và dân chúng mà giữ cái ngai vàng của ngươi? Ngươi xứng ?”
Một kiếm c.h.é.m xuống — đầu lìa khỏi cổ!
“A a a—!”
A Bảo sợ đến co rúm, nép góc tường.
Thấy Hoàng hậu, nàng như bắt cọng rơm cứu mạng.
“Mẫu hậu! Xin cứu con! Con chết! Xin nể tình xưa, cứu con một mạng… Mẫu hậu thương Trường An nhất mà, con hứa nghịch nữa…!”
Nàng bò đến níu váy Hoàng hậu, nhưng cung nhân thẳng tay gạt .
“Mạng ngươi, của lấy, mà là để trả cho vô tội cả nhà ngươi hại chết!”
Hoàng hậu thèm liếc nàng một cái, dặn cung nhân:
“Người , hoàng đế thích khách ám sát qua đời, khi c.h.ế.t truyền ngôi cho Trường An công chúa, do Hoàng hậu tạm thời giám quốc!”
“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Thị vệ trưởng và Vương mỹ nhân quỳ đầu tiên, các cung nhân đồng loạt quỳ xuống.
“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ngày hôm đó, tiếng hô “vạn tuế” từ điện Vinh Hoa vang vọng khắp hoàng cung!
Ngày hôm , khoác long bào, ngai vàng cao nhất triều đình.
Cả triều xôn xao.
“Công chúa điện hạ, hoàng thượng băng hà, vội vàng thế , e là !”
Thừa tướng can gián.
Hoàng hậu khẽ ho một tiếng rèm.
“Phụ và ca ca nhiều năm vất vả vì triều chính, đáng tưởng thưởng. nay thời thế khác, bản cung quyết định — hai cáo lão hồi hương, tránh việc ngoại thích nhiễu loạn triều cương!”
Hai kinh hoảng đến biến sắc.
Ta gật đầu:
“Tốt lắm. Còn ai dị nghị?”
Chỉ một lời, chấm dứt quan lộ của hai kẻ từng coi là “nỗi nhục của gia tộc”. Thừa tướng tức đến hôn mê tại chỗ, trưởng của Hoàng hậu mắng c.h.ử.i dìu ông rời khỏi triều.
Lại một lão thần tóc bạc :
“Từ khi khai quốc đến nay, Đại Tề từng nữ nhân trị quốc, thật là nhục tổ nhục tông!”
“Phải đó, đây mới là trung thần!”
Ta bước xuống đỡ lão, vỗ vai an ủi.
“Công chúa minh giám, thần chỉ vì giang sơn xã tắc mà lo!”
Gương mặt lão đầy vẻ khiêm tốn chính trực.
nhớ rõ — chính lão từng bán tin cho địch, nham hiểm độc địa.
“Vậy thì ban thưởng cho ngươi hoàng lăng, hỏi tổ tiên xem họ gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-tien-nu-tro-minh-thanh-truong-cong-chua-ta-tao-nen-co-nghiep/5.html.]
Ta hiệu cho Vương mỹ nhân mặc giáp bên.
Ngay giây , thanh kiếm từng g.i.ế.c hoàng đế cắm thẳng n.g.ự.c lão thần, m.á.u b.ắ.n tung tóe!
Gương mặt lão đông cứng trong nỗi kinh hoàng, m.á.u từ miệng tuôn .
Đám đại thần sợ hãi né tránh.
“Còn ai?”
Ta đảo mắt khắp triều đường — một tiếng đáp.
“Còn ai dám phản đối?”
Giọng lạnh băng vang vọng nữa, vẫn im lặng như tờ.
Hoàng hậu rèm gật đầu hài lòng.
Toàn thể bá quan đồng loạt quỳ xuống.
“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Chư khanh bình . Trẫm nhận di mệnh tiên hoàng, lên ngôi chấp chính. Ba ngày , trẫm chinh xuất chinh, Vương Giai đại tướng quân, Vương Bình quân sư, Bắc phạt đoạt sơn hà. Cơ nghiệp tổ tiên, thể để mất trong tay chúng ! Máu của các tướng sĩ, nhất định báo thù!”
Tướng lĩnh xúc động kìm nước mắt, vài văn thần cũng tháo quan phục, quỳ xin theo quân xuất chinh, báo thù cho c.h.ế.t trong tay quân địch.
Dù ít văn thần trong triều công nhận và Hoàng hậu tài trị quốc, nhưng bọn họ cho rằng việc binh đao là chuyện của nam nhi, và Vương mỹ nhân đều là nữ nhân, từng thất bại tay quân địch, e rằng đem quân bắc phạt chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, tự rước lấy họa diệt .
Một quan âm thầm thu dọn gia sản, bán nhà bán đất, chuẩn dẫn nhà bỏ trốn tránh họa.
Hai ngày , tường thành, dẫn bá quan văn võ chứng kiến hình phạt lăng trì xử tử A Bảo.
Mỗi một tiếng gào thét của ả như khơi trong ký ức về gia đình.
Khi nước sôi dội lên thể, cha và tỷ tỷ của lúc đó cũng đau đớn đến cùng cực như thế ?
Ta nhớ rõ, họ hành hạ từ giữa trưa đến khi mặt trời lặn, mới chịu tắt thở.
“Phụ , mẫu , tỷ tỷ... A Bảo báo thù !”
Từ nay về , đời còn A Bảo, chỉ Nữ Hoàng Trường An!
Cuối cùng, Vương mỹ nhân vận võ phục, cách trăm bước, một tiễn xuyên tim, kết thúc cực hình tàn khốc .
Ta lạnh lùng liếc đám ý phản bội triều đình, ánh mắt như kiếm, khiến bọn họ sợ đến quỳ rạp xuống đất, đồng thanh thề nguyện:
“Nước còn thì còn! Nước mất, chết!”
Ngày thứ hai, mặc giáp trụ, cưỡi chiến mã, bên cạnh là Vương Giai – Vương mỹ nhân phong Đại tướng quân, và trưởng nàng – Vương Bình.
Hoàng hậu dẫn bá quan văn võ tận tường thành tiễn đưa.
Phụ của Vương Giai cùng các cựu binh họ Vương từng tử trận mấy năm . Hai gầy dựng từ đầu, chiêu mộ những mất vì chiến hỏa, lập nên một đội quân mới – Vương gia quân.
Đội quân mưa ngừng luyện, gió chẳng ngăn chí. Sáu năm khổ luyện, đến khi quốc gia phục hưng, hoàng đế cũ chần chừ phát binh.
Hôm nay, những con từng mất gia đình và quê hương, khoác lên giáp trụ, một nữa đặt chân lên cố thổ, đòi những gì vốn thuộc về họ.
Trước lúc khởi hành, một đoàn rợp trời đen đất chắn đường quân .
“Nữ hoàng! Chúng thần xin gia nhập quân đội, theo và Vương tướng quân thu phục giang sơn!”
Một nhóm phụ nữ quỳ xuống, chấp thuận thì quyết lên.
Vương tướng quân bên khuyên nhủ:
“Chiến trường chẳng trò chơi. Có chúng là đủ, các ngươi cứ yên sống, chờ tin chiến thắng là .”
Ta cũng lên tiếng:
“Phải đó. Đao kiếm vô tình, các ngươi còn cha , còn con nhỏ, thể mạo hiểm?”