TỪ TIỆN NỮ TRỞ MÌNH THÀNH TRƯỞNG CÔNG CHÚA, TA TẠO NÊN CƠ NGHIỆP - 3

Cập nhật lúc: 2025-10-03 17:52:11
Lượt xem: 517

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Ta thấy hả giận, đưa tay bóp cằm nàng:

 

“Chỉ mấy phần giống bản cung, thật xui xẻo!”

 

“Người , mang đồ nung tới cho !”

 

Một luồng nóng bốc lên trong sân, bên má trái A Bảo hỏa kìm ấn một chữ “tiện” to nhỏ.

 

“A… a… —”

 

“Mẫu hậu—!”

 

Máu thịt theo tiếng kêu xé gan xé ruột phun từ miệng nàng.

 

Ta lặng lẽ thưởng thức, rốt cuộc cũng rửa sạch cảnh tượng ngày tuyết năm .

 

Đến khi nàng hôn mê, liền giam tẩm điện lạnh lẽo.

 

“Mẫu hậu, con mới là Trường An, nhận con ? Nàng chỉ là một tiện tỳ con nhà nông, xứng danh Công chúa?”

 

Giấy gói nổi lửa, khi Hoàng hậu đến thăm , tiếng kêu the thé lẫn khàn đục của A Bảo trong tẩm điện thu hút sự chú ý của bà.

 

Hai gặp mặt, nàng quỳ Hoàng hậu lóc:

 

“Trường An của bản cung xưa nay tươi tắn hào phóng, nàng thích nhất mùa đông tựa vai sưởi than, kể chuyện ở tướng phủ.”

 

Hoàng hậu chìm trong hồi ức, mắt hiếm khi hiện nét ôn nhu.

 

“Nếu ngươi là Công chúa thật, nàng là ai?”

 

Bà chỉ đang giường hỏi.

 

“Nàng? Chẳng qua là một con tiện phụ cho ngàn cưỡi vạn ngủ! Ở quân địch chắc chơi nát !”

 

“Bốp—”

 

Hoàng hậu tát mạnh, A Bảo choáng váng.

 

“Mẫu… mẫu hậu, xin , con quên…”

 

Hoàng hậu giận dữ, cung nhân sợ hãi quỳ rạp.

 

“Trường An Công chúa khi còn đỏ hỏn thì ruột Hiền phi qua đời, bản cung nuôi nàng khôn lớn, há ai thật ai giả? Tiện tỳ , còn dám hồ ngôn loạn ngữ, coi chừng bản cung nhổ lưỡi ngươi!”

 

A Bảo sững sờ Hoàng hậu nắm tay , sang :

 

“Trường An của bản cung, chỉ một.”

 

Tiễn Hoàng hậu , vẻ tuyệt vọng của nàng nhạt:

 

“Ngươi nghĩ ai sẽ nhận một con sói mắt trắng đẩy nuôi xuống vực sâu? Trường An Công chúa điện hạ!”

 

A Bảo lùi , ngã ngửa xuống đất.

 

Ngày nàng cho giải đến doanh trại địch lĩnh thưởng, gia nhân bàn tán:

 

Trưởng công chúa để kéo dài thời gian chạy trốn, còn tung tin khắp nơi chỗ ẩn của Hoàng hậu. Các cung nhân khác đều tàn sát, Hoàng đế bỏ vợ bỏ con chạy về phía Nam. Hoàng cung rộng lớn m.á.u chảy thành sông, chỉ còn Hoàng hậu và Công chúa kịp thoát.

 

Khi binh lính địch xông hầm, Công chúa mặc áo cung nữ lướt ngang vai bọn họ.

 

Không kẻ bán mẫu hậu Trường An từng nghĩ, khi Hoàng hậu lâm chung còn sai tìm nàng khắp nơi, sẽ cảm thấy thế nào?

 

Trong ngục, kể sự thật cho Hoàng hậu, bà đ.ấ.m đầu khổ:

 

“Không thể nào, từ nhỏ con ruột, coi nàng như con gái mà nuôi, nàng thể thế với ! Ngươi lừa !”

 

từ nước mắt bà , bà rõ, chính Công chúa bà yêu nhất bán bà.

 

Trong lầu xanh quân địch, và Hoàng hậu ôm thề ngầm: nếu ngày còn sống trở về, nhất định khiến những kẻ m.á.u trả bằng máu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-tien-nu-tro-minh-thanh-truong-cong-chua-ta-tao-nen-co-nghiep/3.html.]

 

“Ngươi chịu đựng bấy nhiêu, chỉ bằng một phần mười vạn của thôi, tiện tỳ! Ngươi đừng dễ gục ngã.”

 

Ta chằm chằm mắt nàng, ánh của A Bảo mất tia sáng.

 

“Bản cung ngày mù mắt, nay giao con tiện tỳ cho ngươi xử trí, sống c.h.ế.t bản cung can hệ.”

 

“Bản công chúa quyết phụ Hoàng hậu, đem nỗi đau bà chịu trả gấp trăm ngàn cho nàng!”

 

Trong cung Hoàng hậu, chúng sưởi than đàm đạo.

 

“Hoàng thượng chẳng ý bắc phạt, lẽ nào nỗi nhục của cứ thế bỏ qua?”

 

Ta hỏi, Hoàng hậu thở dài lắc đầu:

 

“Trở về , còn bước cung , ngày ngày say đắm chốn mỹ nhân hương. Có lẽ đây chính là kết cục của và ngươi. Nhận mệnh Trường An, chúng đều là nữ nhi, khó sóng to gió lớn.”

 

nghĩ thế. Giang sơn của , mà kẻ ngai rồng cũng đáng đó.

 

“Việc nam nhân nổi, chẳng lẽ nữ nhân nổi? Hoàng hậu nương nương, chính bày trị quốc, nếu do nắm, ắt thiên hạ hưng thịnh. Sao thế? Vì , cũng vì dân chúng và nữ giới!”

 

Cung nhân xung quanh đều cúi đầu, ai dám thốt một lời.

 

Hoàng đế nhận nàng, lập tức ôm chặt A Bảo lòng, cha con gặp , nước mắt tuôn trào.

 

“Con của trẫm, khổ cực cho con ! Người ! Kéo kỹ nữ ngoài c.h.é.m đầu!”

 

A Bảo đỡ dậy, sang , ánh mắt tràn ngập khiêu khích:

 

“Chém đầu là còn nhẹ! Phải lăng trì cho ả tiện nhân ! Cho nàng nếm hết cực hình mà chết! Còn Hoàng hậu! Hai ả đàn bà hợp mưu hành hạ nhi thần! Phụ hoàng nhất định nghiêm trị bọn họ — kẻ nhục hoàng thất!”

 

“Được , đều con! Nếu hôm nay nhờ Vương mỹ nhân kéo trẫm ngoài dạo, trẫm con khi dễ như thế? Trẫm tru di cửu tộc của tiện nhân !”

 

Hai cha con ôm lóc, diễn một màn phụ tử tình thâm thấu trời.

 

Tru di cửu tộc? — Tộc sớm c.h.ế.t sạch !

 

Chỉ tiếc, bọn họ mải lóc, nhận xung quanh im lặng như tờ, cung nhân như hóa đá.

 

“Hôn quân, mở mắt mà xem!”

 

“Ngươi chìm đắm mỹ sắc bao lâu nay, hẳn phát hiện xung quanh m.á.u bao nhiêu lượt nhỉ?”

 

Ta chậm rãi dậy, dùng khăn lau ngón tay, mảy may quan tâm đến tiếng la hét của hai mặt.

 

Hoàng đế biến sắc:

 

“Ngươi… ngươi gì?”

 

“Gửi gặp tổ tiên của địa phủ!”

 

Ta giơ tay hất văng cánh tay ông đưa lên, thẳng A Bảo đang rúc trong lòng lão.

 

Hai giây đối mặt, nàng cúi đầu rụt cổ, trốn sâu hơn lòng Hoàng đế.

 

Ta giơ tay chọc đầu nàng, nàng giật bắn, khiến cả hai ngã lăn đất.

 

“Lăng trì? Tại nghĩ đến chứ?”

 

“Người ! Truyền chỉ — hoàng đế thích khách ám sát tại điện Vinh Hoa, bất trị mà chết! Hung thủ Trường An công chúa bắt tại chỗ, ba ngày , xử lăng trì!”

 

Vừa dứt lời, Hoàng hậu dẫn theo thị vệ xông , lập tức khống chế hai .

 

Vương mỹ nhân tháo cung phục, giáp trụ, rút kiếm — chính là thanh kiếm từng c.h.é.m c.h.ế.t hoàng đế cũ.

 

Mũi kiếm chĩa thẳng mặt lão hoàng đế.

 

Lão trợn tròn mắt:

 

“Các ngươi… dám! Hoàng hậu, và nàng là phu thê từ thuở kết tóc, đừng g.i.ế.c …”

 

Loading...