TỪ TIỆN NỮ TRỞ MÌNH THÀNH TRƯỞNG CÔNG CHÚA, TA TẠO NÊN CƠ NGHIỆP - 2
Cập nhật lúc: 2025-10-03 17:51:22
Lượt xem: 473
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng mãn nguyện, hiệu cho cung nhân đưa y phục.
Sau khi điểm trang xong, bọn họ tán thưởng:
“Nếu kỹ, còn tưởng là song sinh của Công chúa!”
“Vô lễ!”
Nàng cau mày, tát liên tiếp vài cái mặt bà v.ú .
Khi , ánh mắt nàng đầy khinh thường, như thể nàng c.h.ế.t là vinh hạnh do tự cầu.
Nàng chậm rãi mở lời:
“Bản cung nghĩ , thể sinh một kẻ thô tục giống hệt bản cung như ngươi, thể để !”
“Nếu thật sự sinh một đứa giống y bản cung mà thế thì ?”
Nàng lạnh.
“Người , trời rét căm căm, ban cho cả nhà một bồn nước nóng, đuổi lạnh .”
Bị cung nhân ép quỳ giữa tuyết, tận mắt chứng kiến cha và tỷ tỷ nước sôi dội chết!
Tiếng la t.h.ả.m thiết, m.á.u thịt tung tóe.
Trong ngày tuyết rơi dày , t.h.i t.h.ể của họ dính chặt lên tuyết trắng, mãi mãi khắc sâu trong tâm trí như ác mộng bao giờ dứt.
“Con kiến cũng là kiến, thể bản cung chết, là phúc phần cho ngươi!”
Nhớ cảnh cha và tỷ tỷ g.i.ế.c hại t.h.ả.m khốc, chờ A Bảo ngủ say, lệnh cho rắc muối tuyết.
Ân điển của bản cung, ai cũng quyền từ chối.
Đêm hôm , nàng chôn tay chân tuyết, nhưng còn thấy khoái lạc như hôm .
Sau tiếng hét xé lòng, m.á.u tươi từng giọt nhỏ xuống từ tay chân nàng.
Mấy bà v.ú động, lập tức tiến , đá kéo nàng dậy.
“Đêm hôm khuya khoắt la hét cái gì? Công chúa nghỉ, câm miệng!”
Có bịt miệng nàng, ném nàng phòng.
Sau hồi xáo trộn, cung điện yên tĩnh trở .
chẳng thể yên lòng!
Đêm đến, luôn cơn ác mộng nơi doanh trại địch hành hạ.
Những lời tục tĩu, hành hạ tàn nhẫn, chẳng phân biệt ngày đêm, cứ quanh quẩn mãi trong đầu.
Ngày đưa doanh trại địch, thị tòng của Công chúa lặng lẽ trốn mất.
Mang danh Trưởng công chúa Trường An, đưa hầu hạ tướng địch. Ở nơi đó, gặp Hoàng hậu.
Biết Trường An do bà nuôi từ nhỏ, bà thoáng sững sờ, đau lòng.
kỹ gương mặt , bà thoáng nhẹ nhõm – cái kiểu nhẹ nhõm của khi thấy con khỏi bệnh.
Bà nhận Trường An.
Hoàng hậu , thể Công chúa tôn quý chịu khổ là phúc của . Nếu sống sót trở về, bà sẽ ban cho vinh hoa phú quý, chỉ cần chịu đựng vì Công chúa là đủ!
thưa Hoàng hậu, mối thù m.á.u chảy thành sông, thể cùng tồn tại!
Người may mà Công chúa đến đây, nhưng thì ? Chẳng lẽ cũng nghĩ bà tình nguyện để chịu khổ?
Người là Hoàng hậu, vẫn yêu thương con gái như bao mẫu khác. Mẫu , lẽ nào ?
Sau vài trận hành hạ, A Bảo rốt cuộc cũng ngoan ngoãn, dù đang sốt cao vẫn khom lưng hầu hạ .
“Nghe ngươi bệnh?”
Nghe tiếng , cả nàng run lên.
“Bản cung một cách thể trị khỏi bệnh cho ngươi, thử ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-tien-nu-tro-minh-thanh-truong-cong-chua-ta-tao-nen-co-nghiep/2.html.]
Dù là hỏi, nhưng nào cần nàng đáp.
Ta cho mang đến mười cây ngân châm, kéo tay nàng .
“Mẫu từng , trị phong hàn nhất là… phóng huyết!”
Tay A Bảo run rẩy, ba bà v.ú đè nàng xuống sàn, mập nhất đè lên lưng, hai còn giữ tay nàng.
“Thả lỏng , chảy m.á.u xong sẽ dễ chịu thôi.”
Ta ngây thơ, tay ấn mạnh.
“A!”
Ngân châm đầu tiên đ.â.m ngón tay, nàng hét thảm.
Rồi đến tiếng la thứ hai, thứ ba, xen lẫn tiếng nức nở ngắt quãng.
Đến khi châm thứ tư, nàng ngất vì đau.
Mười ngón liền tim. cả nhà bốn , nào khác gì gắn bó ruột thịt?
Ở quân doanh địch, từng c.h.ế.t quách cho xong, nhưng bọn chúng luôn trăm ngàn cách kéo sống , trói như con lợn, ngày đêm hành hạ.
Từng thau nước lạnh dội xuống, mười ngón tay nàng đều xuyên thủng.
“Xem , m.á.u đỏ đến mức gần đen .”
“Không tim A Bảo màu nữa.”
Ta lạnh, bà v.ú buông tay .
“Còn mau tạ ơn Công chúa!”
“Công chúa nhân hậu, nghĩ cho cung nhân chúng , cái gì mà ?”
Ta ngả lên ghế quý phi, nàng run rẩy vì đau.
Quyền lực thật ngọt ngào, nay bản cung mới thấm vị.
Tâm địa độc ác gọi là nhân từ, trừng phạt sỉ nhục hóa thành ân huệ!
A Bảo đẩy quỳ xuống chân , đôi tay đỏ rực nhuốm máu.
“Công chúa, nô tỳ tuổi tác cũng xấp xỉ , cũng mẫu yêu thương. Nếu Hoàng hậu từng chịu khổ nhục lớn thế, chẳng lẽ đau lòng? Nô tỳ cũng là m.á.u thịt, mẫu nô tỳ cũng đau!”
Nàng , để lộ bớt hoa mai.
Bên ngoài cửa sổ, một bóng lảo đảo.
Ta lập tức giơ chân, đạp mạnh lên đóa hoa mai , dằn xuống, nghiền nát.
“Thật quá phận! Ngươi dám đem bản cung so với một tiện tỳ hèn mọn như ngươi?!”
“Bản cung là Trưởng công chúa, trừng phạt ngươi là ban ơn, ban ơn cũng là trừng phạt! Dám nhắc tới mẫu hậu , ngươi chán sống !”
Bóng Hoàng hậu bên ngoài khựng một chút, lặng lẽ rời cùng cung nhân.
Ta túm tóc A Bảo, kéo sát mặt, ghé tai nhỏ:
“Ta ngươi xuống địa ngục, nay thiên hạ thái bình, ngươi Công chúa mà hưởng phúc ư?”
“A Bảo, con kiến vẫn là kiến, ngươi chẳng bao giờ lật nổi trời!”
Ta ghé sát tai A Bảo, giọng hạ thấp đến chỉ hai thấy:
“Thì ngươi từ lâu, đồ tiện nhân. Nếu mẫu hậu nhận , ắt sẽ băm ngươi thành muôn mảnh. Khôn hồn mau trả vị trí cho , còn thể lưu cho ngươi thây, bằng cho ngươi mắt!”
A Bảo đẩy một cái, lao về phía cửa cung, chạy hét:
“Mẫu hậu! Con là Trường An đây mẫu hậu! Con trở về , mau cứu con với!”
Phía , các bà v.ú giữ chặt lấy nàng.
“Hỗn xược!”
Ta ngẩng đầu , tiếng ồn cho nhức óc, khẽ đỡ trán. Các bà v.ú lập tức hiểu ý, ép nàng quỳ trong sân, cưỡng bức rót cho nàng một bát nóng bỏng.
Tiếng kêu cứu bất lực chỉ còn tiếng rên khe khẽ.