TỪ TIỆN NỮ TRỞ MÌNH THÀNH TRƯỞNG CÔNG CHÚA, TA TẠO NÊN CƠ NGHIỆP - 1

Cập nhật lúc: 2025-10-03 17:50:35
Lượt xem: 327

Ta vốn là con gái nhà nông, một trận biến loạn trong cung, trở thành Trưởng công chúa tôn quý nhất thiên hạ!

 

Mà vị công chúa chân chính thì ngoan ngoãn cúi đầu quỳ chân , nước mắt đầm đìa răn dạy.

 

"Xin Công chúa tha cho nô tỳ!"

 

Khoảnh khắc nàng cúi quỳ xuống, nơi cổ tay lộ dấu bớt hình mai đỏ đặc trưng.

 

Ta giả vờ như thấy Hoàng hậu đang len lén dõi theo ngoài cửa sổ, giơ chân giẫm mạnh lên đóa mai đỏ chói mắt .

 

Thiên hạ thái bình, ngươi về hưởng phúc ư?

 

-

 

Cung nữ A Bảo mang đến một chậu nước nóng, nâng chân đặt trong.

 

Dòng nước ấm lan từ gan bàn chân khắp , nhưng ánh mắt đầy oán độc của nàng gần như tràn .

 

Ta ngoảnh mặt , ký ức xưa vô thức hiện về—

 

Vào mùa đông giá rét, nương luôn mang nước nóng đến để cả nhà bốn cùng ngâm chân.

 

Người đầu tiên ngâm lúc nước còn nóng nhất là , đến tỷ tỷ, đó là nương.

 

Cuối cùng, phụ dùng phần nước nguội bớt để rửa bụi bặm bám nơi mắt cá một ngày việc.

 

"Công chúa đang nhớ đến chuyện gì ?"

 

A Bảo ngẩng đầu dò xét sắc mặt , kéo về hiện thực.

 

Khuôn mặt , trắng trẻo thanh tú như tiên tử, thật ai thể tưởng tượng chính là kẻ sát hại cả gia đình !

 

Chính gương mặt tưởng như vô hại , dùng tính mạng cả nhà uy hiếp, ép giả dạng nàng để doanh trại địch chịu đủ nhục nhã, bội tín, phái sát hại cả nhà !

 

"Vô lễ! Nước nóng như , ngươi mưu hại bản cung ?"

 

Cơn giận trào lên, đá văng chậu nước, giáng một bạt tai mạnh xuống gương mặt – vốn giống đến bảy phần.

 

"Nô tỳ dám!"

 

A Bảo vội vàng quỳ xuống dập đầu xin tội, nhưng trong ánh mắt ủy khuất , thấy rõ hận thù đậm đặc như mực.

 

Nàng hận ư?

 

Nực ! Nàng lấy tư cách gì để hận?

 

Vú nuôi lấy khăn lau khô đôi chân đỏ ửng của , xót xa thôi.

 

"Con nha đầu ngốc , xem ngươi chân Công chúa đỏ hết !"

 

A Bảo quỳ rạp đất, run rẩy, mái tóc cũng rung theo, hai tay siết chặt, dám thở mạnh.

 

Ta rút chân về đắp trong chăn ấm, liếc nàng đất.

 

"A Bảo, tên đấy. Chắc hẳn là viên minh châu trong tay cả nhà ngươi nhỉ?"

 

Ánh mắt lướt qua đôi tay mảnh mai của nàng, chợt tối sầm .

 

"Tiếc , một khi là tiện tỳ, thì cả đời chỉ thể tiện tỳ."

 

"Người , mang một chậu nước sôi đến, giúp A Bảo sưởi ấm đôi tay."

 

Hai bà v.ú giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, ấn chậu nước đang sôi sùng sục.

 

A Bảo đau đớn giãy giụa, rít gào:

 

"Đau quá! Công chúa tha mạng! Xin Công chúa tha mạng!"

 

Tiếng van xin t.h.ả.m thiết như mèo con tuyệt vọng, ai oán đến mức khiến lòng phát run.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-tien-nu-tro-minh-thanh-truong-cong-chua-ta-tao-nen-co-nghiep/1.html.]

 

"Trời lạnh thế , cho A Bảo ngâm chân sưởi ấm, đuổi hàn khí là chuyện nên ."

 

Lời dứt, đôi chân nàng cũng ấn chậu nước sôi thứ hai.

 

Tiếng la hét của nàng khiến tâm trạng hơn ít, tựa như đang thật sự ban ơn chứ đang trừng phạt.

 

Sau đó, tay chân nàng đỏ như máu, da dính xuống nền đất, kéo lên liền tróc cả mảng lớn.

 

"Tặc, tiện nhân đúng là chịu lộc."

 

Ta cong môi khẽ, rộng lượng :

 

"Làm bẩn t.h.ả.m mới của bản cung cũng chẳng , bản cung vốn nhân từ, chấp nhất với một tiểu nô tỳ."

 

Bà v.ú bên cạnh nhanh trí, lập tức ấn nàng xuống:

 

"Quỳ xuống tạ ơn Công chúa! Phần thưởng là độc nhất vô nhị đó!"

 

A Bảo co rúm , nước mắt lem nhem hết lớp phấn trang điểm, trông chẳng khác gì trò hề.

 

"Nô tỳ sai ! Nô tỳ dám nữa! Xin Công chúa tha mạng!"

 

Ta nhướn mày:

 

"Ngươi nhận ân huệ của bản cung ."

 

" bản cung luôn thưởng phạt phân minh. Nếu ngươi phạm tội đáng chết, thì dùng mạng để đền."

 

Lời rơi, hình A Bảo run lên bần bật.

 

Đêm khuya, khoác chăn bên cửa sổ, thấy A Bảo đem cả tay chân chôn sâu lớp tuyết trắng phủ đầy đất.

 

Dưới ánh trăng, bớt hình hoa mai đỏ nơi cổ tay nàng đỏ rực chói mắt.

 

Ta đưa cổ tay lên, chỉ thấy một mảng da nhăn nhúm do nước sôi dội . Dù vẫn là màu phấn hồng, nhưng ghê rợn, xí vô cùng!

 

Tựa như miệng m.á.u của yêu quái.

 

Ngày địch quân xâm nhập hoàng cung, nàng cùng thị tòng chạy trốn, ngang qua thôn quê thì gặp – một kẻ đến bảy tám phần tương tự nàng.

 

“Giống thì giống. huyết sắc hoa mai biểu tượng cho tôn quý vô thượng của bản cung, loại tiện tỳ như ngươi thì ! Người ! Tạt nước cho !”

 

Nàng lệnh cho thị vệ giữ chặt cả nhà , dùng nước sôi dội lên cánh tay trắng trẻo của , thiêu cháy thành hình thù ghê tởm .

 

Sau đó, nàng rút cây trâm vàng đầu, gắng sức cào xé vùng da , khiến nó rách nát tơi bời.

 

Tiếng gào thét và van xin trong đau đớn của chôn vùi giữa trời đông tuyết trắng mênh mông.

 

Máu từ cánh tay nhỏ từng giọt rơi xuống nền tuyết, đỏ thắm hơn cả hoa mai nơi tay nàng.

 

“Chỉ cần ngươi mặc y phục của , doanh trại địch giả bản cung, bản cung đảm bảo để cả nhà ngươi an ăn Tết. Nếu chịu, sẽ cho tạt nước sôi lên từng nhà ngươi, lột da nệm !”

 

Khuôn mặt thơ ngây thốt lời lẽ độc ác đến tận xương tủy.

 

Cha và tỷ tỷ bên cạnh lóc gào lên:

 

“Xin Công chúa tha cho chúng ! Ta con gái , xin đừng hại nó!”

 

“Ta ! Xin tha cho cả nhà chúng !”

 

“Lạy trời cao! Chiến loạn tràn lan, chúng chỉ cầu miếng ăn, ngay cả đường sống cũng chừa cho!”

 

Tiếng kêu bi thương như d.a.o cùn cứa tim gan .

 

Ta nào khác gì họ?

 

Nếu cái c.h.ế.t của thể đổi lấy sự sống cho cả nhà, nguyện ý!

 

“Ta đồng ý! Cầu xin Công chúa tha cho nhà .”

Loading...