Từ Thế Giới Cũ Đến Tận Thế: Trận Đấu Của Lung Lam - Chương 5: Giải Thoát
Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:52:14
Lượt xem: 150
Lung Lam đang tận hưởng khoảnh khắc ít ỏi trước tận thế thì bỗng nhận được cuộc gọi từ cha. Đắn đo một lúc, cô nhấn nút bắt máy. Vừa kề vào tai, đã nghe ông ta đay nghiến hét lên:
"Mày có biết hôm nay là sinh nhật thứ 19 của Lung Liên không? Mày là chị nhưng lại không bao giờ để ý hay yêu thương em mình. Mày có giỏi thì đi khuất mắt tao! Con bé đã ấm ức và nói với bạn của nó rằng nó buồn chỉ vì mày không nhớ sinh nhật nó."
Kèm theo đó là tiếng nức nở của Lung Liên: "Cha ơi, cầu xin cha đừng la chị nữa, lỗi là do con lúc sáng không đưa thiệp và địa chỉ cho chị... Xin cha đừng la chị nữa mà..." Tiếng thút thít của con bé càng làm tăng thêm sự lo lắng trong giọng nói của người đàn ông.
hi bình luận cho mình có động lực nhé
"Tất cả là do nó không biết điều. Lung Liên của chúng ta thật ngốc, nó là chị đương nhiên phải chăm lo và nhớ sinh nhật của con rồi," ông ta vừa dỗ dành vừa hét tiếp vào điện thoại: "Ngay bây giờ mày phải bước đi về nhà, nếu không mày thật không xong với tao đâu!"
Sau khi nghe một tràng sổ dài đó, Lung Lam ngẩn người không hiểu cái vẹo gì. "Hôm nay là sinh nhật của Lung Liên? Sao trong ký ức của mình không có một chút gì hết vậy ta..." Cô hốt hoảng không phải bởi vì lời chửi bới vô lý của người cha thiên vị, mà là sự kiện đặc biệt. Cô nhớ rõ chỉ sau khoảng chưa đầy nửa tháng kể từ sinh nhật Lung Liên là tháng 1 thì nửa tháng sau, chính xác là 16/2, sẽ là một trận mưa m.á.u – một mốc lịch sử zombie xuất hiện. Nhìn thời gian trên điện thoại là ngày 28/1, cô cảm nhận rõ sự gấp rút cần phải làm gì.
Sau đó, cô quyết định bắt xe về biệt thự. Nếu không phải kế hoạch cô gắng liên với Má Viên, người cô có cảm tình duy nhất đối với cô cũng như khối tài sản của mẹ đã bí mật giữ lại cho mình, thì nằm mơ đến mấy năm đừng hòng cô về. Vừa ngồi trên xe, cô vừa suy nghĩ cách bí mật thu thập vật tư cũng như đối phó với gia đình cực phẩm kia. Thật rác rưởi làm sao, cô cảm thấy phát bệnh khi về gặp con nhỏ em Lung Liên đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-the-gioi-cu-den-tan-the-tran-dau-cua-lung-lam/chuong-5-giai-thoat.html.]
Suy nghĩ thoáng chốc, xe đã dừng trước cổng biệt thự. Nhìn ngôi nhà hoành tráng lệ, cô tấm tắc đúng là xa xỉ. Cô bước vào nhà trước cái nhìn bất thiện của lão cha ngồi chính diện. Cùng với đó là cô em Lung Liên xinh đẹp, mắt ngấn nước đang e ấp ngồi kế vị hôn phu của cô là Thanh Huyên. Mạc Cẩm thì đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng giả tạo. Cô phát chán vì cái nhà này rồi.
Lung Thành ngồi đó nhìn cô dữ tợn, gằn giọng nói: "Thật không biết thứ như mày giống ai mà ích kỷ như vậy. Ngay cả sinh nhật của em mình mày cũng không quan tâm." Cô bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ông ta, im lặng không nói. Ông ta cho rằng cô đang khiêu khích quyền uy trong nhà của mình, hắng giọng gọi quản gia, ông ta muốn sử dụng gia pháp. Dưới quyết tâm muốn đánh cô của ông ta, Mạc Cẩm giả tạo rớt vài giọt nước mắt van xin cùng Lung Liên xin đừng đánh cô. Thanh Huyên thì chỉ ngồi và hừ lạnh. Cô nghĩ có lẽ giờ đây vị hôn phu của cô chỉ nghĩ rằng cô như vậy chính là đáng đời.
Trước tất cả mọi chỉ trích, cô chỉ nhẹ giọng nói: "Thưa cha, con nghĩ đã đến lúc nói tới chuyện trước đây cha đã đề cập cho con." Nghe từ những lời đó từ chính miệng cô, người đã sống c.h.ế.t không đáp ứng ông ta, Lung Thành chỉ cười khinh: "Vậy sao, đủ lông đủ cánh rồi nhỉ. Thôi thì tao sẽ thành toàn cho mày." Dường như ông ta đã mất cảm giác bực bội ngay lập tức, thay vào đó chỉ là ánh mắt trào phúng.
Lung Thành ra hiệu cho cô đi vào thư phòng với ông ta, dưới sự tò mò của những người còn lại. Ngồi ở vị trí phía trên nhìn xuống, ánh mắt ông ta chỉ nhìn cô như giòi bọ đang cố gắng bấu víu lấy mình một cách ghét bỏ. Trầm giọng nói: "Tao đã đợi câu này biết bao nhiêu năm rồi. Vốn dĩ khi xưa ông mày cứu mạng cha tao thì ông mày nên biết điều và nhận tiền rồi cút, lại còn mơ trèo cao. Đối với tao chỉ có Mạc Cẩm và Lung Liên là người quý giá thôi. Được rồi, bây giờ ra điều kiện đi."
Cô nhìn ông ta một cách tỉnh bơ và nói: "Ông không cần phải trách cứ người thân của tôi. Tôi chỉ muốn thứ mình vốn dĩ phải được thôi." Nhìn cô thật sâu, Lung Thành nói: "Yêu cầu của tao rất đơn giản. Từ bỏ họ Lung và chấm dứt với gia đình tao. Đổi lại tao sẽ cho mày 500 triệu." Lung Lam co giật miệng nhẹ nghĩ: "Lão ta nghĩ mình là ăn mày chắc? Mình nhất định phải cho lão đau thịt một phen." Vừa nghĩ xong cô liền nói: "10 tỷ, nhận nhanh và thực hiện liền. Nếu thấp hơn thì xin mời không cần nói đến vấn đề này nữa. Tôi vốn đã biết ông chỉ xem tôi như cái gai thôi, giờ muốn nhổ gai thì cũng bỏ cái giá xứng đáng chứ nhỉ?"
Lung Thành hừ nhẹ: "Mày mà cũng ra điều kiện với tao sao? Thôi được, nể tình cái mạng của cha tao, 10 tỷ tao sẽ chuyển vào tài khoản của mày. Còn bây giờ ký vào giấy này. Nên nhớ khi ký vào giấy này, sau này nếu nghèo mạc xác thì đừng dùng họ Lung của tao đi kiếm tiền, cũng đừng mơ sẽ được bất kỳ lợi ích nào từ gia tộc này." Ông ta vừa nói vừa quăng tờ giấy cam kết sang cho cô. Cô nhanh chóng kiểm tra tài khoản, xác nhận đã được 10 tỷ. Cô ký liền 2 tờ, một tờ đưa ông ta và một tờ giữ lại làm chứng.
Sau khi xong, cô không thèm ở gần ông ta nữa, vội vã đi lên phòng đem tất cả đồ đi. Lung Thành quay lưng lại nhìn bầu trời đầy sao thở hắt ra. Ông ta cảm thấy nhẹ nhõm khi không còn phải chứng kiến con gái và vợ của mình đau lòng vì đứa con riêng của mình nữa. Ông ta hy vọng về gia đình hạnh phúc của mình nhiều hơn, muốn mau chóng thông báo cho người vợ yêu dấu của mình.