Từ Thế Giới Cũ Đến Tận Thế: Trận Đấu Của Lung Lam - Chương 29: Ân Tình Giữa Tận Thế
Cập nhật lúc: 2024-08-31 00:19:48
Lượt xem: 54
Sau khi chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ vừa xảy ra, Lung Lam vẫn cảm thấy rợn người. Cảm giác bất lực trước sức mạnh mà cô thiếu thốn làm cô khó chịu vô cùng. Mặc dù đã cố gắng tu luyện trong thời gian qua, dị năng của cô vẫn tăng rất chậm. Hiện tại, cô mới chỉ đạt cấp cao của hệ mộc cấp 1, còn chưa tiến lên được cấp 2. Những gì đã trải qua khiến cô nhận ra rằng bản thân cần phải nỗ lực hơn nữa để trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhìn lên trời, nơi những đám mây đen vẫn treo lơ lửng ở chân trời, cô cảm thán: "Thế giới này có quá nhiều bí mật." Ý nghĩ đó khiến cô thêm quyết tâm tăng tốc, không muốn dừng lại nghỉ ngơi bất cứ lúc nào. Mối nguy hiểm phía sau vẫn còn, và cô không muốn chủ quan dù chỉ một giây.
Đoàn xe tiếp tục di chuyển tốc lực trên con đường vắng, nhưng họ không biết rằng có một đoàn người khác đang bám phía sau. Khác biệt duy nhất là nhóm người này di chuyển bằng xe buýt, bên trong đầy đủ mọi lứa tuổi, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ. Nếu Lung Lam có mặt ở đó, có lẽ cô sẽ nhận ra Thanh Huyên và Lung Liên đang lục lọi trong một tiệm tạp hóa mà cô và cha con nhà Tần đã từng quét sạch.
Thanh Huyên, sau một hồi lục lọi mà không tìm thấy lấy một gói mì, tức giận chửi ầm lên: "Bọn cướp vô nhân đạo! Không chừa đường lui cho ai, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt!" Tiếng chửi của anh ta vang vọng khắp tiệm. Lung Liên đứng lặng, nhìn chằm chằm vào kệ hàng trống rỗng, tay giấu kín một gói bánh mì nhỏ. Dù khuôn mặt cô ta cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, trong lòng lại gào thét: "Bọn chó chết, đồ ăn này là của tao, tại sao tao phải chia cho bọn mày, lũ vô dụng, lũ vô ơn. Còn có thằng ch.ó này nữa, toàn làm chuyện bao đồng!"
Trong suốt hành trình chạy trốn, Lung Liên đã mang theo ba mẹ theo chân Thanh Huyên, người luôn muốn đóng vai anh hùng, cứu giúp nhiều người. Dù không hài lòng với điều đó, cô ta không dám phản đối vì muốn duy trì hình ảnh một đóa hoa trắng tinh khôi trong tận thế. Vì vậy, tất cả thực phẩm mà cô ta dự trữ đều bị chia sẻ với những kẻ tham lam đó, khiến cô ta tức giận đến mức siết chặt tay, nhét gói bánh mì vào túi áo mình một cách khéo léo.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Lung Liên nở một nụ cười gượng gạo, an ủi Thanh Huyên: "Anh à, có lẽ quanh đây có bọn cướp nên đồ ăn mất hết rồi. Chúng ta nên nhanh chóng đi, có thể tìm thấy đám người đó và giành lại một phần thực phẩm cho mọi người."
Thanh Huyên nghe vậy, dịu dàng đáp lại: "Em nói đúng, chúng ta phải nhanh lên và lấy lại tất cả." Ánh mắt anh ta lóe lên sự độc ác, khiến Lung Liên cũng hơi rợn người. Cô ta nhanh chóng lên xe, ngồi cạnh mẹ, người giờ đây tóc tai rũ rượi, gương mặt thiếu sức sống vì đói khát. Mẹ cô ta nhanh chóng hỏi: "Con gái, mẹ và ba con đã đói bụng từ hôm qua đến giờ, con có gì ăn không?"
Lung Liên nhìn bà một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Mẹ à, con và anh Thanh Huyên không tìm được bất kỳ đồ ăn nào, thậm chí là một gói mì. Có lẽ bọn cướp đã đi nhanh hơn, nên chúng ta cần phải đuổi theo và lấy lại."
Nghe vậy, cả mẹ và ba cô ta đều im lặng. Sau đó, Lung Thành, ba cô ta, nói: "Đúng vậy, nên g.i.ế.c những kẻ độc ác đó." Ông ta không biết rằng, khi nói câu đó, bản thân ông ta cũng chẳng khác gì những kẻ độc ác mà ông ta căm thù.
Chiếc xe buýt lại ồn ào một chút, rồi tiếp tục hừng hực khí thế đuổi theo "bọn cướp". Tuy nhiên, họ không hề biết rằng "bọn cướp" mà họ đang săn lùng chính là Lung Lam, người đã đi cách xa họ gần cả trăm cây số.
Lung Lam vẫn vô tư lái xe chạy thật nhanh, cố gắng rời khỏi khu vực của huyết nhân. Suốt chặng đường, cô luôn quan sát Chi Chi – cô bé sen đá nhỏ bé đồng hành cùng cô. Chi Chi tháo rời một lá sen đá của mình, đặt lên vô lăng của cô. Chiếc lá kỳ diệu ấy dường như trở thành một chiếc la bàn, giúp cô nhanh chóng tìm được đường ra khỏi vùng "nguy hiểm" và tránh những mối nguy phía trước.
Kể từ tối hôm trước, Chi Chi đã thay đổi rất nhiều. Cô cảm nhận rằng Chi Chi đã "tiến hóa". Trên người con bé mọc ra một chiếc váy bằng lá sen đá, trông rất dễ thương. Điều đáng chú ý là con bé cũng trở nên nhạy cảm hơn với các mối nguy hiểm. Lung Lam không biết bằng cách nào mà Chi Chi phát hiện ra được những hiểm nguy, nhưng cô rất biết ơn sự trợ giúp này, giúp cô có thể chạy thoát nhanh hơn và an toàn hơn.
Ở chiếc xe phía sau, Trần Hiên và Ân Lễ đều bất ngờ trước khả năng chọn đường thuận lợi của Lung Lam. Trần Hiên nhìn chằm chằm về phía chiếc xe của cô, im lặng suy nghĩ: "Cô gái này có khá nhiều bí mật. Cũng thú vị đấy."
Lung Lam cảm nhận được sống lưng mình lạnh buốt, cô rùng mình một cái rồi theo chỉ dẫn của "lá sen" trên vô lăng mà gia tốc hết mức. Chạy mãi đến khi trời tối, "lá sen" bỗng tối màu và héo rũ, Lung Lam cảm thấy hơi mệt mỏi, liền thông báo qua bộ đàm tìm chỗ nghỉ ngơi. Một lúc sau, cả đoàn chọn được một gian nhà cũ kỹ của hộ nông dân để nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-the-gioi-cu-den-tan-the-tran-dau-cua-lung-lam/chuong-29-an-tinh-giua-tan-the.html.]
Khi xuống xe, Lung Lam vươn vai, than thở: "Một ngày thật uể oải," rồi thở dài một hơi trước khi bước vào nhà. Trong nhà, các thành viên của đội Trần Hiên đã dọn dẹp sơ lược và nhóm một đống lửa nhỏ. Tòng Huyên lấy từ không gian của mình ra hai hộp thịt cùng mười gói mì, theo lệnh của Ân Lễ. Mặt anh ta nhăn nhó như vừa nhai phải quả chanh, có lẽ tiếc rẻ khi phải sử dụng lương thực trong thời kỳ khan hiếm này. Trần Hiên nhìn anh ta lom lom, rồi nói: "Sau này, cậu phải đi thu thập thêm đồ ăn, và mở rộng không gian của mình lên."
Nghe vậy, mặt của Tòng Huyên mới giãn ra, và cả bọn bật cười rộ lên. Ân Lễ nhìn thấy Lung Lam cùng cha con nhà Tần liền mời: "Mọi người cùng ăn với chúng tôi chứ?"
Tần Thủy lễ phép từ chối: "Dạ không dám làm phiền, cha cùng em vẫn còn lương thực, sẽ tự ăn, chỉ xin chút củi lửa để nấu nước."
Ân Lễ nhìn về phía Lung Lam, cô cũng nói rằng cô có thể tự giải quyết. Anh ta gãi gãi đầu rồi trở lại bên đội của mình. Lung Lam tìm một góc trong nhà để ngồi nghỉ mệt. Trong khi đó, Tần Thủy và Tần Phi bận rộn lấy mì gói ra nấu ăn. Cô nhanh chóng lấy ra cơm nắm nhân cá hồi và nước ép bưởi cho bữa tối của mình.
Sau khi tất cả mọi người ăn xong, họ có thời gian tự do. Đội của Trần Hiên có người ngồi tu luyện, có người tán gẫu, nhưng chỉ có Tòng Huyên là ở gần chiếc xe của Lung Lam, những người khác đều ở trong nhà. Tần Thủy tiến lại gần Lung Lam, ngây ngô hỏi: "Chị ơi, liệu sau này có còn tận thế nữa không? Em không thích tận thế chút nào, ba em mệt mỏi quá nhiều."
Lung Lam nhìn con bé, rồi nhìn sang Tần Phi đang ngồi dựa vào tường ngủ, không có chăn không có nệm. Cảnh tượng đó khiến cô cảm thấy xúc động, cô an ủi Tần Thủy: "Chị không biết, nhưng chúng ta sẽ sống tốt."
Con bé dụi mắt và cười, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng. Cảnh cha dắt con, che chở và bảo vệ trong tận thế quả là hiếm thấy. Lung Lam không hiểu vì sao, nhưng cô cảm thấy cha con Tần Thủy rất đáng thương. Đứng dậy, cô nhìn Tần Thủy rồi nói: "Đợi chị một lát, chị đi xem xung quanh nhà. Đừng nói cho ai biết. Chị đi vệ sinh rồi quay lại."
Lung Lam lén lút rời khỏi gian nhà. Trần Hiên cũng phát hiện ra, nhưng không quan tâm nhiều vì ai cũng có bí mật và sự riêng tư. Anh ta chỉ cân nhắc, nếu Lung Lam gặp nguy hiểm, anh sẽ ứng cứu.
Cô đi đến một ngôi nhà khá vắng vẻ. Sau khi đảm bảo không có ai xung quanh, cô lấy ra chăn, nệm, gối, nước lọc, và bánh mì từ không gian của mình, rồi đặt tất cả vào ghế sau xe của Tần Phi. Tiếp đó, cô dùng hệ thống nâng cấp xe, yêu cầu nâng cấp nhưng giữ nguyên dáng vẻ bên ngoài để tránh bị nghi ngờ. Chiếc xe của Tần Phi đậu ở nơi hẻo lánh nên cô không sợ bị ai phát hiện. Sau 5 phút, hệ thống nâng cấp hoàn thành.
Trở lại gian nhà, Lung Lam ngồi cạnh Tần Thủy và viết một chữ dưới đất: "Em ra xe đi, chị tìm được vài cái nệm và đã để sau xe em."
hi bình luận cho mình có động lực nhé
Tần Thủy nhìn cô, mắt rơm rớm nước. Những ngày qua, cha con cô bé thật sự thiếu thốn rất nhiều. Nhờ sự giúp đỡ của Lung Lam, họ mới sống được đến lúc này. Cha cô bé lại bị đau lưng do phải ngủ ngoài trời lạnh, nhưng ông vẫn nhường đồ ăn cho con gái. Thấy Tần Thủy khóc, Lung Lam cũng chạnh lòng: "Đừng khóc, hãy cố mạnh lên."
Con bé quay lại cảm ơn cô, rồi lặng lẽ ra xe lấy nệm và chăn vào phòng gần chỗ Lung Lam ngồi. Tần Phi cũng khá bất ngờ, nhưng sau khi thấy con gái ra hiệu, ông chỉ lặng lẽ gật đầu cảm ơn Lung Lam. Ông biết rằng dù nói bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ.
Khoảnh khắc này được Trần Hiên và Ân Lễ bắt gặp. Ân Lễ không biết nói gì, chỉ cảm thấy cô hơi bao đồng và sợ rằng cô sẽ bị lừa gạt, nghĩ rằng cô quá mềm lòng trong tận thế. Tuy nhiên, không ai rõ rằng sau này, cha con nhà Tần sẽ vì ân tình này mà không ngần ngại cùng cô vào sinh ra tử.
Trời trong tận thế tối rất nhanh, chỉ chớp mắt đã tối đen như mực. Mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi. Lung Lam chọn một gian phòng và nằm ngủ. Ban ngày cô dẫn đường nên không cần chia ca trực với họ. Tối nay, ca trực được giao cho đội của Trần Hiên và cha con nhà Tần. Trước khi ngủ, cô xem lại bản đồ và thấy mình đã đi qua khỏi khu công nghiệp bỏ hoang. Sớm thôi, thành phố A sẽ tới, và khi đó cô sẽ thu thập thêm vật tư. Dù sao, trong tận thế, không ai chê có đồ ăn nhiều.
Cô loay hoay một hồi rồi chìm vào giấc ngủ, bên cạnh là Chi Chi và Nha Nha vẫn đang chăm chỉ tu luyện.