Từ Show Truyền Hình Đến Ngôi Sao Mạng - Chương 458
Cập nhật lúc: 2025-11-20 02:43:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Húc thấy ánh mắt đều đổ dồn về phía , nhóc ưỡn n.g.ự.c : "Mẹ gọi ba là 'Ông xã', An An cũng gọi ba An An là 'Ông xã', cháu trả lời đúng chú Giang?"
Giang Trầm : "Con trả lời đúng ."
Khương Húc ngơ ngác hỏi : "Thế... điều ước của chú Giang là ông xã ạ?"
Giang Trầm mỉm Thẩm Minh Dữu, đó sang Khương Húc đáp: "Chú là ông xã của dì Thẩm , nhưng dì Thẩm chịu gọi chú là ‘Ông xã’ cho nên chú Giang cảm thấy tủi ."
Thẩm Minh Dữu: "..." Không chỉ là gọi là ông xã thôi , gì mà tủi chứ?
mà cẩn thận ngẫm , hình như cô quả thật từng gọi Giang Trầm là "Ông xã". Cô... cảm thấy gợn sóng, cô gọi nổi! Kết hôn hai năm, cô chỉ gọi Giang Trầm bằng tên. Ngược , Giang Trầm thường gọi cô bằng đủ cách khác , nào là bà xã, Dữu Dữu, bà Giang, bảo bối các thứ... Dù da mặt dày, cái gì cũng thể gọi !
Thẩm Minh Dữu đỏ mặt. Ai mà ngờ điều ước Giang Trầm là cái , còn cẩn thận bé Khương Húc , dẫn đến những xung quanh đều chuyện.
Vợ của Từ Thành, Trần Nguyệt, tính cách cởi mở, cô lớn: "Nếu như , chi bằng Minh Dữu gọi một tiếng để thỏa mãn điều ước của Tổng giám đốc Giang nhà cô ?"
Phương Đường cũng mỉm , lên tiếng phụ họa: " , Minh Dữu, điều ước của Tổng giám đốc Giang giản dị như thế, là cô gọi một tiếng 'ông xã' ? Thật nha, đầu gọi sẽ cảm giác khó , cơ mà gọi nhiều thì sẽ quen thôi."
Ánh mắt của tất cả đều tràn ngập ý , cũng giống như cộng đồng "ăn dưa" màn hình, hớn hở bọn họ.
[Haha, Tổng giám đốc Giang đúng là đáng thương thật. Niệm Niệm cũng hơn một tuổi , ngờ vợ vẫn gọi cả họ lẫn tên. Thảo nào thấy tủi !]
[Khó trách lúc các cửa, Tổng giám đốc Giang trông lạ, hóa là để ý thấy các cô vợ khác đều gọi chồng là 'ông xã', mật, chỉ chị Dữu gọi cả họ lẫn tên. Ra là ghen tị , haha.]
[Thật 'ông xã' và 'bà xã' chỉ là một cách gọi. Gọi tên cũng khá ? Điều cũng nghĩa là họ kết hôn bao lâu, giữa vợ chồng vẫn còn cảm giác mới mẻ và nhiệt tình. Sau á, đừng là 'ông xã', đoán chừng dần dần sẽ trực tiếp gọi là "ba nó", đó mới là kiếp sống vợ chồng thực thụ đấy.]
[ mặc kệ, mặc kệ, dù nghĩ đến việc chị Dữu gọi Tổng giám đốc Giang là 'ông xã' cảm thấy ngọt ! Chị Dữu nhanh gọi , chúng cũng !]
…
Thẩm Minh Dữu thấy tất cả đều , cô liếc Giang Trầm. Khóe môi cô giật giật, thật trong lòng cũng gọi nhưng đến đầu môi vẫn thấy khó thốt nên lời.
Cũng may là lúc , Niệm Niệm đang trong lòng nhanh trí giúp giải vây.
Niệm Niệm rầm rì hai tiếng, vỗ vỗ cánh tay và gọi: "Mẹ... Mẹ..."
Thẩm Minh Dữu vội vàng hỏi: "Niệm Niệm, con yêu?”
Khuôn mặt Niệm Niệm nhăn nhó, tiếp tục rầm rì hai tiếng. Thẩm Minh Dữu liền hiểu Niệm Niệm nặng .
Cô vội vàng chào , bế Niệm Niệm lên phòng riêng lầu, nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt dò xét của tất cả , đặc biệt là ánh mắt nóng bỏng của Giang Trầm.
[Haha, Chị Dữu đang "tẩu thoát" đó hả?]
[Xem chị Dữu khó mà thốt hai từ "Ông xã" ghê. Không khi kết thúc show, Tổng giám đốc Giang một tiếng gọi đầy mong đợi nữa, ha ha ha!]
[Haha, bé Niệm Niệm đúng là quá tri kỷ mà! Ngay lúc nước sôi lửa bỏng mắc tè, tạo cho cái cớ hảo để thoát khỏi ánh mắt khao khát của ba, ha ha ha!]
Hôm nay, các cặp cha và em bé sẽ di chuyển đến khu vực cắm trại. Trước đó, để tăng tính thú vị cho chương trình, tổ đạo diễn đặc biệt chuẩn một trò chơi nho nhỏ cho các khách mời.
Đạo diễn bước thông báo: "Tiếp theo, các ông bố sẽ chia thành một đội, các bà thành một đội để thi đấu. Đội chiến thắng cuối cùng sẽ cần bất cứ việc gì trong hoạt động cắm trại buổi chiều, mà hưởng thụ sự phục vụ của đội thua. Nói cách khác, từ dựng lều, chăm sóc con cái cho đến nấu ăn, tất cả sẽ do đội thua đảm nhiệm. Đội thắng chỉ cần ung dung tận hưởng thôi.”
Vừa xong luật chơi, Phương Đường lên tiếng ngay: "Vậy đội chúng nhất định thắng! Chúng tới đây là để nghỉ dưỡng chứ . Mấy công việc tay chân như dựng lều trại cứ giao hết cho mấy ông chồng .”
Trần Nguyệt cũng hùa theo: "Phương Đường . Tổ chương trình lúc mời chúng bảo , các đến đây là để đưa con nghỉ dưỡng. Chuyện bếp núc cứ để chồng lo luôn .”
Từ Thành, vốn dĩ hề nấu ăn, liếc mắt bà xã đầy ẩn ý.
Trần Nguyệt tươi rói: "Khó khăn lắm mới cơ hội thấy Từ Thành nhà đích xuống bếp truyền hình. Cứ để nhiều cho quen tay ."
Từ Thành: "..."
Ngược , Thẩm Minh Dữu quá bận tâm đến chuyện thắng thua. cô đang cùng đội với các bà khác, thấy họ quyết tâm như , hiển nhiên cô cũng hợp tác và cùng họ giành chiến thắng.
Trên thực tế, trò chơi là một cuộc thi tranh giành tình cảm, xem ai thể "bắt trọn" trái tim của các bảo bối.
Khi thi đấu, bố ở một bên, các bé ở bên đối diện, đó chạy về phía ba . Kết quả sẽ tính xem bé chạy lòng ai tiên.
Trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, các cặp cha sẽ phần "lôi kéo phiếu bầu". Trong một phút giao lưu thiện đó, họ thuyết phục bảo bối của để cuối cùng bé sẽ chọn chạy về phía vòng tay của .
[Sao tổ đạo diễn chuẩn trò chơi ấu trĩ ? Giống như hỏi bảo bối thích ba thích nhất, chọn bên nào thì bên còn cũng sẽ đau lòng. Quá là ngây ngô mà.]
[Mặc dù ấu trĩ thật, nhưng đoán các ba hẳn sẽ chơi. Đối với việc thăm dò rốt cuộc bảo bối thích ba nhiều hơn, thật cha ai mà chẳng để ý trong lòng.]
Có lẽ các khán giả đoán đúng. Sau khi tiết mục lôi kéo phiếu bắt đầu, các ba liền sử dụng hết tất cả vốn liếng của bản , lôi kéo bảo bối nhà bằng đủ loại chiêu trò "lừa gạt và dụ dỗ".
Từ Thành chăm chú con trai Từ Tư An, dỗ dành: "An An, nếu lát nữa con chạy về phía ba, ba sẽ mua cho con máy mà con thích nhất, ?"
Mắt Từ Tư An sáng rực lên: "Thật hả ba?"
Trần Nguyệt thấy con trai nhanh chóng ba mua chuộc, cô lườm Từ Thành một cái đáp trả: "Dụ dỗ con trai bằng cách mua đồ chơi thì bản lĩnh gì chứ? An An, lát nữa con chạy lòng . Về nhà sẽ nấu cho con món con thích ăn nhất."
Ánh mắt của Từ Tư An – cực kỳ thích ăn đồ nấu – càng trở nên rạng rỡ hơn: "Mẹ, con ăn chân giò kho tương ạ!" Hai hôm nay, bé ăn cơm ba nấu đến nỗi cứ cảm thấy đói meo, sắp gầy mấy cân .
Từ Thành thấy con trai lập tức đổi phe, dở dở hỏi: "Cơm ba nấu thật sự khó ăn đến mức đó ?"
Từ Tư An chỉ đáp bằng một cái liếc mắt mang đầy hàm ý "ba tự hiểu ".
Khương Húc ở bên cũng đang ba dụ dỗ.
Khương Nguyên Khương Húc, hỏi: "Khương Tiểu Húc, đợi chút nữa, con sẽ ôm ba ôm ?"
Phương Đường cũng hỏi: " , lát nữa Húc Húc sẽ ôm ai?"
Khương Tiểu Húc tinh quái ba: "Ba ơi, đồ chơi Húc Húc thích, ba mua hết cho Húc Húc nha?"
Khương Nguyên: "..."
Khương Tiểu Húc chớp chớp mắt, sang : "Sau Húc Húc nghịch ngợm thì đ.á.n.h m.ô.n.g Húc Húc nữa ?"
Phương Đường: "..."
Khương Tiểu Húc nhàn nhã sofa, chân nọ gác lên chân , ngửa mặt lên trời chờ đợi ba đồng ý bộ yêu cầu hóc búa của .
Khương Nguyên và Phương Đường trao một ánh mắt vô cùng ăn ý.
Khương Nguyên thẳng thằng con trai đang như ông cụ non: "Đồ chơi Húc Húc thích, ba sẽ mua hết cho Húc Húc."
Khương Tiểu Húc: "...?"
Phương Đường cũng con trai , kiên quyết: "Nếu Húc Húc nghịch ngợm phá phách, vẫn sẽ đ.á.n.h m.ô.n.g Húc Húc như thường."
Khương Tiểu Húc: "!!!"
Chẳng ba nên dỗ dành Húc Húc và đồng ý hết yêu cầu ? Tại kết quả giống như tưởng tượng của bé ?
[Haha, Khương Tiểu Húc mới hơn hai tuổi mà sắp thành tinh . Còn thừa nước đục thả câu để ép ba thế khó cơ đấy.]
[Bé Khương Húc đúng là xảo quyệt thật, nhân cơ hội để đòi hỏi ba đủ thứ. kết quả như ý bé nghĩ, ba chẳng ai đồng ý cả, ha ha ha. Chỉ nhận về một màn thất vọng tràn trề của Khương Húc thôi.]
--- PN72 ---
[Khương Tiểu Húc: Chẳng là tranh giành trái tim của bảo bối ? Tại ba chịu theo lệ cũ ? Bé Khương Húc thật sự đáng thương hài hước. Cậu bé đến chương trình là để tấu hài mà, ha ha ha.]
Thẩm Minh Dữu Niệm Niệm tạm thời vẫn hiểu luật chơi. Dù Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm giải thích thêm bao nhiêu cũng vô ích.
Thẩm Minh Dữu Giang Trầm, cảnh cáo: "Lát nữa gian lận, tuyệt đối dùng đồ vật dụ dỗ con bé."
Thẩm Minh Dữu suy nghĩ bổ sung thêm: "Cũng đừng cố ý trò hề những hành động kỳ quặc để thu hút sự chú ý của Niệm Niệm."
Vì gần đây Thẩm Minh Dữu bận đóng phim nên phần lớn thời gian Niệm Niệm đều ở bên ba. Thật , Thẩm Minh Dữu cũng chắc chắn lát nữa khi kiểm tra, Niệm Niệm rốt cuộc sẽ chạy lòng ai, nhưng cô thực sự tò mò và phần căng thẳng.
Giang Trầm xoa đầu Niệm Niệm, trêu chọc: "Niệm Niệm, xem nếu con chạy về ôm , lẽ sẽ lén lút trốn một góc nhè đấy."
Niệm Niệm ngước mắt, ngơ ngác ba .
Thẩm Minh Dữu cũng xoa đầu Niệm Niệm, cô trừng mắt Giang Trầm: "Anh đừng mà hỏng hình tượng của em mặt con bé!"
Giang Trầm mỉm . Thẩm Minh Dữu quan tâm Niệm Niệm đến mức nào, là rõ nhất. đầu Niệm Niệm mở miệng chuyện gọi "Ba ba." Anh đoán lát nữa kiểm tra, nếu Niệm Niệm vẫn chạy lòng ba chứ lòng , Thẩm Minh Dữu sẽ thật sự cảm thấy buồn.
Sau đó, thể cô sẽ từ chối tất cả công việc và ở nhà mỗi ngày để bồi đắp tình cảm với Niệm Niệm.
Bởi vì thời gian lôi kéo chỉ một phút, các ông bố bà chỉ kịp với các bé hai ba câu thì trò chơi sắp bắt đầu.
Gia đình đầu tiên tham gia thử thách là nhà Từ Thành.
Từ Tư An ở một đầu, ba đang dang hai tay về phía .
Ba bảo sẽ mua đồ chơi, hứa nấu món ngon. Từ Tư An lập tức rơi thế khó xử: Cuối cùng thì đồ chơi, là đồ ăn ngon đây?
Từ Thành và Trần Nguyệt ở bên đều dang tay về phía Từ Tư An.
"An An, chỗ ba ."
"An An, đến chỗ ."
Từ Tư An rối rắm gãi đầu, thấy ba đều mở rộng vòng tay ấm áp với , cuối cùng dứt khoát nhắm mắt, giơ tay và bắt đầu "điểm binh điểm tướng".
() Điểm binh điểm tướng: một trò chơi chọn ngẫu nhiên phổ biến của trẻ con.
Từ Thành và Trần Nguyệt: "..."
"Điểm binh điểm tướng... Chỉ đến ai thì là đó!"
Ngay khi từ cuối cùng dứt, Từ Tư An mở mắt , thấy điểm trúng ba . Thế là, bé hớn hở chạy ngay lòng ba.
Từ Thành vui mừng ôm lấy con trai. Mặc dù con trai chạy đến chỗ vì yêu ba hơn , mà chỉ vì kết quả của trò "điểm binh điểm tướng", điều đó vẫn ngăn niềm vui sướng của Từ Thành. Dù đây cũng là hiếm hoi thể thắng vợ.
Sau khi đội ba một phiếu, nhanh tới lượt nhóm Khương Húc.
Do cuộc đàm phán đến kết quả, Khương Nguyên và Phương Đường con trai rốt cuộc sẽ chọn ai.
Sau khi hai bên chuẩn xong, Khương Nguyên và Phương Đường cũng dang tay về phía con trai.
"Húc Húc, mau tới chỗ ba."
"Húc Húc, đến chỗ ."
Phản ứng của Khương Húc ngoài dự đoán. Cậu nhóc yên tại chỗ một lúc lâu. Khi tưởng bé sắp chạy, Khương Húc đột ngột phịch xuống sàn, bàn tay nhỏ vẽ vòng tròn thảm, ba bằng ánh mắt u uất.
Khương Nguyên và Phương Đường: "..."
[Khương Húc: Không đồ chơi, m.ô.n.g còn đòn, hừ, Húc Húc thèm chọn ai .]
[Ha ha ha, ánh mắt u uất của Khương Tiểu Húc chuẩn lắm, đứa bé thật sự quá hài hước mà.]
Trên sân khấu bỗng chốc rơi thế giằng co. Khương Húc đất, mặc cho ba dỗ thế nào cũng chịu nhúc nhích. Khi tổ đạo diễn bắt đầu lo lắng Khương Húc sẽ trễ nãi thời gian, Phương Đường chợt dùng chất giọng chuyên nghiệp của ca sĩ, lấy từ bụng mà quát lớn: "Khương Tiểu Húc! Mẹ đếm tới ba. Nếu con chạy qua đây ngay, cái m.ô.n.g của con sẽ gặp chuyện đấy. Ba..."
Không đợi Phương Đường đếm đến ba, Khương Húc lúc nãy còn ì vẽ vòng tròn đất lập tức bật dậy, co cẳng chạy như bay về phía ba .
Sau đó, nhóc sải một bước dài, chui tọt lòng . Bàn tay nhỏ giấu lưng, bé ôm m.ô.n.g ấm ức thốt lên: "Mẹ xí."
Phương Đường ôm con trai, buồn : "Nếu , tại con chạy đến chỗ ba ?"
Khương Húc đang ôm m.ô.n.g càng ấm ức hơn: "Lúc đ.á.n.h Húc Húc, ba chịu giúp con, ba còn xa hơn!"
Khương Nguyên và Phương Đường: "..."
[Nhà Phương Đường thật sự giống với nhà . Mỗi nhỏ nhẹ với đứa nhỏ, nó căn bản chịu . chỉ cần bắt đầu đếm ngược, nó liền lập tức trở nên lời.]
[Ha ha ha, ba đều quá xa, Húc Húc của chúng tủi .]
Với một phiếu của Phương Đường, tỷ đội ba và đội hòa 1-1. Lá phiếu cuối cùng từ nhà Thẩm Minh Dữu trở nên vô cùng quan trọng.
Trần Nguyệt và Phương Đường tới mặt Niệm Niệm. Các bà đều Niệm Niệm đầy tha thiết, hy vọng cô bé sẽ giúp đội giành chiến thắng cuối cùng.
Dưới ánh mắt tha thiết của các dì, Niệm Niệm cuối cùng cũng lên sàn.
Cô bé mặc bộ đồ liền hình cá sấu nhỏ. Đằng m.ô.n.g là một chiếc đuôi cá sấu, và đầu đội chiếc mũ cá sấu đáng yêu, khiến cô bé trông như một con cá sấu nhỏ xíu đang vẫy đuôi.
Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm đồng loạt dang tay, vỗ nhẹ để thu hút sự chú ý của Niệm Niệm.
"Niệm Niệm, ở đây, ôm ôm nào."
"Niệm Niệm, ba ở đây."
Niệm Niệm thấy giọng của ba . Cô bé chần chừ trong giây lát, dang hai tay, chập chững bước về phía .
Niệm Niệm chỉ lắc lư hình cá sấu nhỏ một chút, chập chững vài bước thì dừng . Sau đó, cô bé cũng học theo Khương Húc, phịch xuống sàn.
Khi còn đang thắc mắc, nghĩ rằng cô bé cũng sẽ yên như Khương Húc một lúc lâu, Niệm Niệm đột nhiên rạp xuống đất, nhanh nhẹn bò .
Cô bé cứ thế bò , chỉ một thoáng một quãng khá xa, tốc độ nhanh hơn hẳn so với lúc chập chững bước.
[Ối chao, cá sấu nhỏ tới , mau chạy thôi!]
[Cá sấu nhỏ đáng yêu từ thế, thể bắt về nuôi nhỉ?]
[Chắc Niệm Niệm thấy chậm quá nên chuyển sang bò luôn, bé cá sấu nhỏ nhà thông minh thật sự.]
Khán giả tại trường đều sự nỗ lực bò mặt đất của bé cá sấu nhỏ cho "tan chảy", đó họ hồi hộp theo dõi xem cuối cùng cô bé sẽ bò về phía Cá Sấu Mẹ Cá Sấu Ba.
Thẩm Minh Dữu vỗ tay, thu hút Niệm Niệm: "Bảo bối, đang chờ con đây."
Giọng của nhanh chóng thu hút Niệm Niệm. Cô bé bò nhanh đến mặt . Gương mặt Thẩm Minh Dữu rạng rỡ niềm vui, nhưng ngay khi cô nghĩ Niệm Niệm sẽ nhào lòng , bé cá sấu nhỏ đột ngột xoay , tiếp tục bò về phía Cá Sấu Ba.
Thẩm Minh Dữu ngạc nhiên.
Giang Trầm liếc vợ một cái, đó tập trung bé cá sấu đang bò đất. Khi tất cả đinh ninh rằng Niệm Niệm cuối cùng sẽ nhào lòng ba, cô bé đột ngột đổi chiến thuật.
"Ba ba..." Bé cá sấu nhỏ ngước đầu lên, toe toét với ba, khoe mấy chiếc răng sữa đáng yêu. Sau khi chọc ghẹo ba xong, Niệm Niệm mới đầu, tiếp tục bò về phía , bổ nhào thẳng vòng tay ấm áp của đang xổm.
"Mẹ ..." Giọng sữa non nớt vang lên.
"Ôi trời ơi!" Thẩm Minh Dữu hạnh phúc ôm chầm lấy Niệm Niệm, mạnh mẽ hôn lên má cô bé một cái.
[Haha, Niệm Niệm đúng là cao thủ trêu chọc , quả tim của ba nhảy nhót hết cả lên.]
[Huhu, bé cá sấu nhỏ thật sự quá đáng yêu!]
Nhờ cái ôm quyết định của Niệm Niệm, đội các giành chiến thắng chung cuộc.
Sau khi thu dọn dụng cụ, các khách mời lên xe di chuyển đến địa điểm cắm trại trong ngày hôm nay.
Thời tiết hôm nay , cảnh sắc nơi cắm trại cũng tuyệt vời, khiến tâm trạng đều trở nên phấn chấn, sảng khoái hơn nhiều.
Dĩ nhiên, các ông bố sẽ bận rộn nhất. Mặc dù đội các thắng cuộc, nhưng họ cũng đến mức vô tâm chơi. Vì , trong khi các bố bắt tay dựng lều trại, các cũng những công việc phụ trợ trong khả năng của .
PN73
Bọn trẻ chơi tấm t.h.ả.m trải giữa bãi cỏ.
Từ khi gọi "Ba ba... ...", Niệm Niệm lập tức trở thành một chiếc radio nhỏ. Cô bé theo bố , cứ chốc chốc "Ba ba" "Mẹ ", khiến Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu vô cùng thích thú. Đương nhiên, ngoài hai từ đó , Niệm Niệm vẫn thể học thêm bất kỳ từ nào khác.
Hai trai nhỏ là Từ Tư An và Khương Húc tỏ cực kỳ hứng thú với việc em gái Niệm Niệm đầu tập . Thấy cô bé ngoan ngoãn thảm, Khương Húc sang hỏi Từ Tư An: "Ngoài ba , em còn từ nào khác ?"
Từ Tư An đáp: "Chắc là , nhưng chúng thể dạy em mà."
Từ Tư An chỉ một bông hoa dại nở ngay bên cạnh thảm, : "Em gái Niệm Niệm, em xem đây là cái gì nào? Đây là hoa hoa."
Khương Húc cũng góp lời: "Em gái, đây là hoa, hoa."
Niệm Niệm chằm chằm bông hoa nhỏ mà hai chỉ, mở miệng: "Qua qua?"
Từ Tư An và Khương Húc: "..."
Khương Húc nhanh chóng sửa: "Không qua qua, là hoa, hoa cơ."
Niệm Niệm: "Nha, nha."
"Không hoa hoa cũng , bọn dạy cái khác." Từ Tư An chỉ chỉ Khương Húc: "Em gái, bọn là trai, , trai."
Niệm Niệm: "Anh troai?"
Khương Húc: "Là trai, troai!"
Niệm Niệm: "Be be?"
Khương Húc nhịn hỏi: "Em gái nhỏ ... chậm hiểu ?"
Từ Tư An em gái, dám khẳng định, chỉ đáp: "Chắc là , lẽ vì em còn quá nhỏ."
Khương Húc rõ ràng tin: "Thật ?"
[Haha, Niệm Niệm nhà chúng mới ngốc, Niệm Niệm cực kỳ thông minh nha!]
[ tại Niệm Niệm lúc thì bắt chước tiếng vịt, lúc thì tiếng ếch, còn cả tiếng cừu nữa? Chẳng lẽ cô bé xem hai trai nhỏ là động vật ? Haha, c.h.ế.t mất thôi.]
Khương Húc vẫn chịu bỏ cuộc, kiên nhẫn : "Em gái, là trai, troai, cũng be be!"
Niệm Niệm nhoẻn miệng , vỗ bàn tay nhỏ bốp bốp, mở miệng: "Qua qua!"
"..." Khương Húc ngừng thở luôn.
Thấy trai nhỏ bằng ánh mắt kỳ quái, Niệm Niệm phồng cặp má bầu bĩnh, về phía Khương Húc, bắt đầu phát những âm thanh kỳ lạ: "U hu..." "U oa..."
Tại em gái nhỏ nhiều âm thanh lạ lùng đến ?
Từ Tư An thấy việc dạy em gái vẻ khó khăn nên thôi dạy nữa. Cậu chạy sang một bên, bắt đầu hái hoa dại để cho em gái một chiếc vòng hoa xinh xắn. Khương Húc thì ngược , vẫn ở bên cạnh Niệm Niệm, kiên trì dạy cô bé phát âm chính xác từ "Anh trai".
Khương Húc: "Anh... trai."
Niệm Niệm: "Anh troai."
Khương Húc: "Là trai cơ mà."
Thấy em gái vẫn tiếp thu, Khương Húc cũng dần mất sự kiên nhẫn của .
Cậu bé bỗng chốc thở dài nhẹ một , ngước lên, ánh mắt lập tức dán cặp má phúng phính của Niệm Niệm khiến Khương Húc thấy ngứa tay chịu nổi. Má cô bé trắng mịn, bầu bĩnh như một chiếc bánh bao sữa khổng lồ. Lần đầu gặp, bé nhéo thử một cái, nhưng vì nên đành nhịn. Bây giờ em gái gọi là trai , dù phát âm chuẩn lắm, nhưng trai nhéo má em gái một cái thì chắc là thôi nhỉ?
Khương Húc, vốn là một là , thấy Niệm Niệm vẫn cúi đầu ngoan ngoãn yên, liền đưa tay , từ từ rướn tới khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô bé... Niệm Niệm cảm thấy má nhột, ngẩng đầu lên thì thấy " troai" đang đưa tay chạm má . Cô bé hiểu chuyện gì đang xảy , bèn mở to mắt chằm chằm nhóc.
Nhìn ánh mắt trong veo, sáng ngời của em gái, Khương Húc ngập ngừng một chút vẫn quyết định dùng ngón tay chọc má Niệm Niệm.
Niệm Niệm chọc: "..."
Má em gái mềm mại, núng nính cực kỳ, Khương Húc thấy thích thú vô cùng. Thấy em gái vẫn chỉ im lặng bằng đôi mắt to tròn ngoan ngoãn, phản ứng phản kháng nào khác, Khương Húc càng đà. Cậu toe toét với cô bé, đó ngón cái và ngón trỏ khẽ động, túm lấy má Niệm Niệm mà nhéo nhẹ.
Niệm Niệm nhéo má, cô bé thả đồ chơi trong tay xuống, nghiêng đầu, ánh mắt ngập tràn sự ngạc nhiên và khó hiểu, tiếp tục " troai" đang nhéo má .
“Em gái, chơi vui ?" Khương Húc tưởng cô bé thích cách chơi , quả thật nhéo má em gái là một trò giải trí tuyệt vời, bé nghiện , nhéo thêm nữa.
Thế là Khương Húc liên tục nhéo thêm nữa, nữa khuôn mặt mũm mĩm của cô bé.
Bị " troai" nhỏ nhéo má hết đến khác, Niệm Niệm cảm thấy mất kiên nhẫn. Tuy cú nhéo đau, nhưng nó quấy rầy khoảnh khắc cô bé đang yên lặng chơi đùa.
Vì , khi Khương Húc chuẩn đưa tay sang thứ tư, Niệm Niệm liền giơ tay lên, bốp một tiếng má " troai".
Khương Húc đ.á.n.h bất ngờ, ngây : "..."
Mặc dù em gái đ.á.n.h chẳng đau chút nào, nhưng vỗ mặt giữa thanh thiên bạch nhật thế , cảm giác thật sự mất mặt.
Khương Húc hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc Niệm Niệm: "Em gái, đ.á.n.h ."
Niệm Niệm rút tay về, chóp chép miệng, đưa ngón tay nhỏ chỉ má , trai hỏi: " troai?"
Khương Húc thấy hành động của cô bé, cuối cùng cũng nhận nhéo em gái nên mới vỗ . Cậu bé đành thỏa hiệp: "Vậy, troai nhéo má Niệm Niệm nữa, Niệm Niệm cũng đ.á.n.h troai nữa, đồng ý ?"
Lúc Niệm Niệm mới nhoẻn miệng ngọt ngào: "A a, troai."
"Anh troai" nhỏ Khương Húc cũng đáp cô em gái đáng yêu.
[Ối giời ơi, Khương Tiểu Húc chính thức " troai" của Niệm Niệm thu phục hả?]
[Hahaha, ai bảo Khương Tiểu Húc cứ nhéo má Niệm Niệm chi, giờ em gái đ.á.n.h cho một cái ngẩn tò te, hahaha, cái đồ ' troai' ngốc nghếch!]
Tổ chương trình cung cấp cho các gia đình khách mời những chiếc RV (Recreational Vehicle) để cắm trại, mỗi nhà một chiếc, và họ sẽ nghỉ đêm ngay tại đó. Đây là đầu tiên các bé cắm trại ngoài trời. Từ Tư An và Khương Húc đều tỏ vô cùng phấn khích, còn Niệm Niệm thì chỉ cần ba bên cạnh là vui . Hơn nữa, ở đây còn hai trai nhỏ bụng chơi cùng, Niệm Niệm càng mừng rỡ hơn.
Mặc dù RV, nhưng để tăng tính trải nghiệm cho bọn trẻ, các ông bố đặc biệt dựng thêm một chiếc lều nhỏ xinh. Ngay cạnh lều là một chiếc xích đu gỗ, khu vui chơi đơn giản nhưng cực kỳ thu hút các bạn nhỏ. Niệm Niệm đặc biệt yêu thích chiếc xích đu .
Khi Từ Tư An đang phía đẩy xích đu cho Khương Húc, Niệm Niệm bên cạnh chăm chú, ánh mắt long lanh đầy mong chờ. Từ Tư An cô bé chơi, nhưng Niệm Niệm quá nhỏ, chơi xích đu dễ ngã, bé dám bế cô bé lên ghế.
Nhân lúc Khương Húc dừng , Niệm Niệm nhanh chóng chạy đến, tay nhỏ bé nắm chặt lấy sợi dây thừng của xích đu, đó ngước hai trai bằng đôi mắt to tròn chớp.
“Anh troai ~” Niệm Niệm cất tiếng gọi nũng nịu, ý cũng đu xích đu.
Khương Húc lập tức hiểu ý: "Niệm Niệm chơi xích đu hả? Anh troai bế em lên nha, đây nào."
Nghe , Niệm Niệm nhanh nhẹn đưa đôi tay nhỏ xinh về phía Khương Húc.
Từ Tư An lớn hơn, hiểu chuyện hơn, vội vàng ngăn : "Không , Niệm Niệm còn bé lắm, dễ ngã đấy."
Khương Húc vội vàng giải thích: "Sẽ ngã ạ, em khỏe mà, em bế em gái."
Từ Tư An kiên quyết: "Dù cũng ."
Khương Húc thấy An An tin , bé bĩu môi: " mà em gái chơi mà."
Niệm Niệm, vốn đang khát khao chơi, ngẩng đầu lên Từ Tư An, gọi một tiếng kéo dài: “Anh troai ~”
"..." Từ Tư An tiếng " troai" dễ thương mềm mại của cô bé cho mềm lòng, nhưng là một " troai" nguyên tắc an , thể để em gái chuyện nguy hiểm.
Còn Khương Húc, bé chẳng hiểu nguyên tắc là gì. Thấy em gái chơi, với tư cách là một " troai" nhỏ, đương nhiên chiều lòng em gái. Thế là mặc kệ lời can ngăn của Từ Tư An, bế xốc Niệm Niệm tay, chuẩn đặt cô bé lên xích đu.
PN74
Vừa lúc đó, một nhân viên của đoàn phim tiến gần Khương Húc, dịu dàng bế Niệm Niệm lên và giải thích: “Húc Húc, em gái còn quá nhỏ, vững xích đu , sẽ dễ ngã đấy.”
Nghe lớn , Khương Húc đành chịu thua, giao Niệm Niệm đang ôm trong tay cho cô nhân viên.
Khi cô nhân viên định bế Niệm Niệm , cô mới phát hiện bàn tay nhỏ bé của Niệm Niệm đang nắm chặt dây xích đu, tài nào nhấc cô bé .
Cơ thể bé xíu của Niệm Niệm sức vùng vẫy về phía , một tay túm chặt dây thừng vẫn đủ, cô bé đưa nốt tay , hai tay bám riết lấy dây thừng, kiên quyết buông, nhất định chịu rời .
Cô nhân viên: “...”
“Niệm Niệm, con chơi cái . Chúng chơi cái khác nhé?” Cô nhân viên ôm Niệm Niệm cố gắng gỡ tay cô bé khỏi dây thừng. cô bé đầy một tuổi sức khỏe bất ngờ, bám chặt lấy dây, ngước đôi mắt tròn xoe đang bế : “A a a a! A a a…”
Không , Niệm Niệm mà!
[Haha Niệm Niệm quyết tâm chơi cái xích đu bằng !]
[Ba Niệm Niệm , mau đến đây đưa bé chơi xích đu chứ huhu.]
[Mấy ‘ trai’ đều chơi, chỉ mỗi Niệm Niệm là cấm, Niệm Niệm thật đáng thương quá ha ha ha.]
[Mọi đừng gọi chị Dữu với Tổng giám đốc Giang nữa, hai họ đang bận ‘phát đường’ bên , gì rảnh mà trông Tiểu Niệm Niệm của chúng ha ha ha!]
lúc Niệm Niệm đang đấu tranh kịch liệt với chiếc xích đu, thì ba cô bé quả thực đang vô cùng bận rộn, rảnh để mắt tới con gái cưng.
Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm đang ở trong chiếc RV, chuẩn nguyên liệu cho bữa tối. Mỗi trong gia đình đều sự phân công rõ ràng. Giang Trầm phụ trách sơ chế nguyên liệu chính. Ban đầu, Thẩm Minh Dữu thấy Niệm Niệm chơi với hai trai vui vẻ bên ngoài, nên cô trở xe giúp sơ chế thêm một tay.
Chiếc RV chật chội chỉ một bồn rửa tay và khu vực bàn bếp nhỏ. Khi hai di chuyển qua , gian càng trở nên bức bối, chật hẹp hơn.
Thẩm Minh Dữu thấy Giang Trầm đang cắt rau, sợ bẩn quần áo, cô cầm tạp dề bước đến gần: “Đeo cái , đừng để bẩn đồ.”
“Được.” Giang Trầm đặt d.a.o xuống, định đưa tay nhận tạp dề nhưng đột ngột rụt về. Anh cô gian: “Em đeo giúp .”
“...” Thẩm Minh Dữu liếc ống kính máy : “Anh tự đeo lấy.”
Giang Trầm nhếch nhẹ khóe môi, dùng giọng điệu nũng: “Tay dính bẩn , em giúp mà.”
[Chị Dữu ơn giúp Tổng giám đốc Giang ! Không giúp là thấy Tổng giám đốc sắp giở trò nũng đến nơi đó ha ha ha.]
[Vợ đeo tạp dề cho chồng, cảnh cận cảnh chứ, xemmmm!]
[Mỗi Tổng giám đốc Giang Thẩm Minh Dữu, ánh mắt như thể tràn ngập tình yêu, quá xứng đôi! Dù chỉ là nấu một bữa cơm trong xe RV thôi mà cảm giác cứ như đang drama lãng mạn , thật sự là mãn nhãn quá .]
Thẩm Minh Dữu bó tay, đành vòng hai tay lưng Giang Trầm để buộc dây tạp dề giúp . Vì động tác , cơ thể cô gần như dựa sát lồng n.g.ự.c rắn chắc của , hai áp sát một kẽ hở.
Mãi mới đeo xong chiếc tạp dề cho Giang Trầm, Thẩm Minh Dữu vội vàng xoay , tránh né ánh mắt , sang bồn rửa tay bên và tiếp tục rửa rau.
Một lúc , phía còn tiếng động gì. Ngay khi Thẩm Minh Dữu định xem Giang Trầm ngoài , tiếng bước chân truyền đến.
Anh từ từ tiến gần phía lưng cô, hai tay đưa mặt cô, khẽ ôm cô lòng chậm rãi đeo một chiếc tạp dề khác lên cô.
Đeo xong, quên ôm chặt eo cô từ phía , ghé tai cô thầm thì: “Bây giờ chúng đang đeo đồ đôi đấy.”
Thẩm Minh Dữu: “...”
[A a a nãy lúc chị Dữu dựa lòng Tổng giám đốc Giang là hét ầm lên , bây giờ còn ôm nữa chứ, xin hãy thêm nhiều cảnh phát cơm ch.ó thế nữa !]
[Tổng giám đốc Giang đỉnh thật sự, vợ ôm thì ôm ngay, bao giờ chịu thiệt dù chỉ một chút ha ha ha.]
[ là thích Tổng giám đốc Giang và chị Dữu phát đường, chỉ mong họ thêm nhiều một chút, NHƯNG vẫn nhắc nhở một câu: Bảo bối nhỏ Niệm Niệm của các bạn đang gục đầu ở bên , tha thiết các chơi xích đu kìa. Cô bé một thôi, thật đáng thương quá ha ha ha.]
hiển nhiên, cặp đôi đang mải mê "phát đường" tạm thời quên mất đứa con gái cưng của .
Khi Giang Trầm đang cắt rau, đầu gọi Thẩm Minh Dữu bằng giọng ngọt ngào: “Vợ ơi, xắn tay áo lên giúp một chút.”
Thẩm Minh Dữu đành dừng tay, tiến đến xắn ống tay áo sơ mi cho .
Lát , Giang Trầm cất tiếng gọi: “Vợ ơi, cần ướp thịt dê, lấy gia vị giúp .”
“...” Thẩm Minh Dữu im lặng, lấy hộp gia vị đưa qua.
Chỉ một chốc nữa, Giang Trầm gọi rõ to: “Vợ ơi, rửa giúp một quả cà chua.”
Thông thường, Giang Trầm gọi cô là Dữu Dữu. Tuy cũng gọi là "Vợ" nhưng hiếm khi. Ấy mà trưa nay, Giang Trầm gọi cô là "Vợ ơi" sắp nhiều hơn tổng gọi đây cộng .
Thẩm Minh Dữu rõ ràng Giang Trầm đang cố tình , lẽ vẫn còn ấm ức chuyện cô chịu gọi là "chồng".
[Haha, Tổng giám đốc Giang cứ mở miệng là "vợ " thế nhỉ? Sợ Thẩm Minh Dữu là vợ !]
[Tổng giám đốc Giang cũng tinh ranh quá . Chắc chắn là đang ngầm nhắc nhở chị Dữu chuyện cá cược thua gọi là "chồng" !]
[Thôi thì chị Dữu cứ chiều gọi một tiếng , tránh cho Tổng giám đốc Giang cứ tìm cớ nhắc ha ha ha.]
Trong lúc bố đang bận "phát cẩu lương" ở phía bên , Niệm Niệm cố gắng thoát khỏi vòng tay của nhân viên công tác một lúc. Cuối cùng, cô bé đành buông tay, lủi thủi một hai trai Từ Tư An và Khương Húc chơi xích đu.
Ánh mắt chăm chú của cô em gái khiến Từ Tư An và Khương Húc dường như cũng mất hứng. Hai nhóc đành bỏ dở trò chơi, quyết định rủ cô em nhỏ khám phá trò khác.
Sau khi bàn bạc một lúc, hai dẫn cô em hái hoa dại. Tuy nhiên, mới bước bãi cỏ và bắt đầu công việc, bọn nhóc bỗng thấy tiếng động khe khẽ phát .
Bốn, năm chú gà con lông vàng óng ả từ chui khỏi lùm cỏ, chắn ngang lối của chúng.
Những chú gà con với bộ lông tơ mềm mại trông cực kỳ đáng yêu, cúi cái đầu bé xíu mổ liên tục bãi cỏ.
“Oa, gà con!” Có lẽ là đầu tiên thấy tận mắt, Từ Tư An kinh ngạc thốt lên khi thấy bầy gà con đang chắn đường: “Chúng nó dễ thương quá !”
Khương Húc và Niệm Niệm cũng sự dễ thương của chúng thu hút. Khương Húc nín thở, từ từ xổm xuống, đưa tay chạm nhẹ lên lưng một chú gà. Cảm giác mềm mại, ấm áp của lớp lông tơ thật sự đáng yêu.
Chú gà con dường như dạn dĩ, lẽ quen với lạ ở khu cắm trại. Bị Khương Húc sờ những tránh mà còn vòng quanh mấy đứa trẻ.
Trong đó, một chú gà con bé nhất cứ thành vòng tròn quanh Niệm Niệm. Mắt Niệm Niệm chằm chằm nó, hiếu kỳ e sợ, lo rằng cái mỏ nhọn hoắt của con vật nhỏ sẽ mổ .
PN75
Thế là, khi chú gà con cứ xoay vòng quanh, Niệm Niệm cũng xoay vòng theo. Với ánh mắt hiếu kỳ cảnh giác, cô bé kiên quyết để chú gà con rời khỏi tầm mắt dù chỉ một giây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-show-truyen-hinh-den-ngoi-sao-mang/chuong-458.html.]
Từ Tư An và Khương Húc bầy gà con thu hút. Hai nhóc xổm xúm , mải mê sờ nắn mấy chú gà đang quây chân, còn thời gian để ý đến Niệm Niệm ở phía .
Lúc Từ Tư An xuýt xoa chú gà con khen nó dễ thương, Niệm Niệm vẫn miệt mài xoay vòng cùng chú gà; lúc Khương Húc dán mắt bầy gà chớp, Niệm Niệm vẫn kiên trì xoay vòng…
Sau một hồi cứ xoay vòng như thế, Niệm Niệm dường như chóng mặt. Bước chân vốn vững càng loạng choạng hơn, ‘bịch’ một tiếng, cô bé ngã phệt xuống bãi cỏ.
May mắn bãi cỏ mềm nên Niệm Niệm đau, nhưng cô bé vẫn sợ gà con sẽ mổ .
Niệm Niệm rụt đôi chân nhỏ , ánh mắt cảnh giác chú gà con đang ngay mặt.
Sau khi xoay vòng quanh Niệm Niệm và thấy cô bé bệt xuống đất, chú gà con tiến thêm vài bước đến gần chân cô bé. Và quả nhiên, cái mỏ nhọn hoắt của nó mổ xuống... mổ thẳng lên chiếc giày nhỏ của Niệm Niệm.
Niệm Niệm gà con mổ. Cô bé im lặng: “...” Hình như... đau.
Thấy gà con vẫn chịu rời , Niệm Niệm cứ yên đất. Cô bé đưa một ngón tay , chọc nhẹ chú gà con mổ một cái.
Chú gà con chọc kêu ‘chíp chíp’ phản đối, dường như vẻ tức giận. Nó ngẩng đầu lườm Niệm Niệm, cúi xuống mổ chiếc giày nhỏ của cô bé một cái, thêm một cái nữa.
Niệm Niệm: “...” Cô bé chau đôi mày nhỏ , cũng quyết chịu thua, đưa tay chọc chú gà con một cái, thêm cái nữa.
Chú gà con giận dỗi: “...” Nó quyết nhượng bộ, cúi đầu xuống mổ liên tiếp lên chiếc giày nhỏ của Niệm Niệm nhiều .
Niệm Niệm cũng hề kém cạnh, cô bé đưa tay chọc liên tục chú gà con ngừng.
Chú gà con: “...”
[Haha c.h.ế.t mất, lúc chú gà con xoay vòng, Niệm Niệm cũng xoay vòng theo, một một gà cứ đối đầu, chẳng ai chịu nhường ai cả ha ha ha!]
[Niệm Niệm: Bị gà con mổ , Niệm Niệm cũng mổ ! Haha, bảo bối Niệm Niệm nhà mà đáng yêu thế chứ!]
[Haha, ánh mắt Niệm Niệm cảnh giác quá, biểu cảm dễ thương thật sự, là đang lo gà con mổ .]
[Gà con mổ một cái, Niệm Niệm chọc một cái; gà con mổ hai cái, Niệm Niệm chọc hai cái; gà con mổ liên tục, Niệm Niệm cũng chọc liên tục! Haha, Niệm Niệm nhà đúng là bảo bối chịu thiệt thòi bao giờ, y hệt cái tính của Tổng giám đốc Giang mà ! Ha ha ha!]
Trong thời gian nghỉ ngơi, các vị phụ đang bận rộn thăm nom con cái thì phát hiện một vài đứa trẻ trong tầm quan sát. Tuy nhiên, họ quá lo lắng. Đây là quy tắc bất thành văn của chương trình: cần ghi những cảnh thực tế về các bé khi ở một . Lúc , nhất là phụ nên xuất hiện để thấy rõ sự khác biệt trong hành vi của trẻ. Luôn nhân viên tổ chương trình đặc biệt chú ý đến sự an của các bé nên các bậc cha thể yên tâm.
Hỏi tổ đạo diễn xong, thấy bảo bọn trẻ quen và chơi với vui vẻ, các vị phụ cũng yên tâm, tiếp tục công việc riêng của .
chờ mãi, bọn trẻ vẫn biệt tăm.
Các bậc phụ bắt đầu cảm thấy lạ, rốt cuộc mấy đứa nhỏ đang chơi trò gì mà lâu đến thế, còn nhớ đường về nhà?
Thế là ba là Thẩm Minh Dữu, Phương Đường và Trần Nguyệt quyết định ngoài, tìm các con về.
Đi theo hướng chỉ dẫn của ê-kíp, ba phụ nữ bao xa thì thấy ba đứa bé đang chụm bãi cỏ, chăm chú chơi đùa cùng những chú gà con, rôm rả.
Bọn trẻ cuốn hút bởi bộ lông mềm mại của mấy chú gà, say sưa chơi đùa đến mức quên luôn đường về tìm ba . Mãi đến khi thấy các xuất hiện, bọn nhóc mới sực nhớ : , chúng đến đây để hái hoa dại mà.
Khương Húc chạy về phía : “Mẹ, mau xem, ở đây gà con, chúng đáng yêu đó.”
Từ Tư An cũng lao lòng : “Mẹ ơi , gà con nhỏ quá! Mẹ xem, mỏ của chúng nhọn nhọn, bộ lông mềm mại …”
Sau khi Niệm Niệm thấy , cô bé hai tay chống bãi cỏ, trở một cái bò dậy, đó loạng choạng đến mặt : “Mẹ.”
“Niệm Niệm.” Thẩm Minh Dữu lau mặt cho Niệm Niệm bật : “Sao con thành mèo mướp thế ?”
“Mẹ.” Niệm Niệm vui vẻ toét miệng để lộ vài chiếc răng sữa, cô bé kéo đến mặt chú gà con, chỉ gà con: “Chíp chíp, chíp chíp…”
Khương Húc đang lau mặt, chợt thấy Niệm Niệm gọi ‘ trai’. Cậu nhóc mừng rỡ reo lên: “Ây da, ơi xem, em gái gọi trai kìa!”
Hôm nay nhóc dạy Niệm Niệm gọi ‘ trai’ nhiều , nhưng Niệm Niệm chỉ gọi là ‘ troai’. Không ngờ đột nhiên Niệm Niệm lên tiếng gọi là trai!
Điều bất ngờ đến báo , Khương Húc thật sự vui lắm.
Trên gương mặt nhóc hiện lên nụ rạng rỡ, kéo tay hô to: “Niệm Niệm, trai ở đây…”
Niệm Niệm thấy tiếng ‘ troai’ Khương Húc, bé đầu nhóc bằng ánh mắt ngơ ngác, đó đưa tay nhỏ chỉ chú gà con đất, kêu to hơn: “Chíp chíp, chíp chíp…”
Khương Húc: “...” Huhu, thế chứ? Từ ‘ trai’ mà Niệm Niệm gọi là chú gà con, !
(Từ ‘chíp chíp’ và ‘ trai’ trong tiếng Trung âm giống , đều phiên âm là ‘gēgē’.)
[Khán giả: Haha! Chú gà con mới là Gēge ( trai), bé Khương Húc !]
[Khương Húc đau đớn quá! Dạy Niệm Niệm gọi trai cả buổi, cuối cùng bé gọi nhưng là... gọi gà con! Cậu nhóc thất bại !]
[Niệm Niệm với dấu chấm hỏi mặt: Rõ ràng em gọi gà con mà, tại ‘ troai’ nhỏ trả lời chứ? Không lẽ ‘ troai’ nhỏ gà con?]
Trên đường về, Khương Húc vẫn chịu thua. Cậu nhóc kiên nhẫn dạy Niệm Niệm: “Niệm Niệm gọi trai , Anhh... trai.”
Niệm Niệm nép trong lòng , chỉ đáp: “Anh, troai.”
Khương Húc: “...”
“Là trai.”
Niệm Niệm: “Anh troai.”
Trong lòng Khương Húc mệt mỏi vô cùng. Rõ ràng lúc nãy em gái gọi gà con thì phát âm chuẩn, giống hệt chữ ‘ trai’ của . Tại bây giờ gọi thì chứ?
Tối đến, khi dùng bữa xong, các gia đình thảnh thơi quây quần bên đống lửa trại ấm áp.
Ba bảo bối nhỏ chịu yên. Trong lúc các ba các đang trò chuyện với , bọn nhóc chui trong lều chơi một lúc, đó chạy về phía chiếc xích đu.
Khương Húc lên chiếc xích đu, còn Từ Tư An ở phía đẩy cho . Khương Húc chơi vui vẻ nên lên khoái chí.
Sau khi Khương Húc chơi xích đu một lúc thì đến lượt của Từ Tư An. Từ Tư An ở phía , Khương Húc thì ở phía đẩy, hai phối hợp với ăn ý.
Niệm Niệm chỉ thể bên cạnh, hai trai chơi đùa bằng ánh mắt tha thiết và mong chờ, y hệt như lúc chiều.
“Niệm Niệm chơi ?” Trong lúc trò chuyện, Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm vẫn luôn giữ một mắt dõi theo Niệm Niệm. Khi thấy cô bé hai trai chơi xích đu với ánh mắt đầy khao khát, hai vợ chồng liền rời khỏi nhóm, bước nhanh về phía con.
--- PN76 ---
“Ba, .” Niệm Niệm thấy tiếng gọi, lập tức .
Giang Trầm bế Niệm Niệm lên: “Nào, ba chơi xích đu cùng Niệm Niệm nhé.”
Thấy chú Giang và dì Giang đến, Từ Tư An nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi xích đu nhường chỗ cho em. Các nhóc cho em gái chơi cùng từ lâu, nhưng vì Niệm Niệm còn quá nhỏ, sợ ngã đau. Giờ ba Niệm Niệm ở đây , bọn nhóc còn lo lắng nữa.
Từ Tư An kéo Khương Húc chạy vụt nhanh như chớp.
“Em địu Niệm Niệm , đẩy cho hai con em.” Giang Trầm trở về chiếc RV lấy chiếc địu an mà Niệm Niệm thường dùng. Anh đưa con gái cho vợ, để cô địu bé lên .
Thẩm Minh Dữu đón lấy Niệm Niệm buộc dây đai . Sau khi định chỗ , cô quên dặn dò: “Anh nhớ đẩy nhẹ một chút thôi nhé, Niệm Niệm sẽ sợ đó.”
Giang Trầm trêu: “Hay là em sợ?”
Thẩm Minh Dữu liếc xéo một cái, nhấn mạnh: “Là Niệm Niệm sợ!”
Nghe sợ, Niệm Niệm lập tức ‘ô hô’ một tiếng phản đối. Bé mới sợ ! Niệm Niệm thích chơi xích đu lắm!
Thẩm Minh Dữu thực sự sợ. Hồi nhỏ, cô từng chơi xích đu và ngã mạnh xuống đất vì đu quá cao. Từ đó cô dám chơi xích đu thêm nào.
Dù lớn chừng , cô đương nhiên sợ chuyện chơi xích đu nữa, nhưng thấy nó thì trong lòng vẫn chút ám ảnh.
Nếu đu lên quá cao, cô vẫn cảm thấy sợ hãi, cho nên cô mới dặn dò Giang Trầm nhiều như .
Chuyện cô thương vì xích đu hồi bé chỉ Triệu Diễm , ngay cả Triệu Chấn Hải cũng . Có lẽ Triệu Diễm cho ông .
Thẩm Minh Dữu ôm Niệm Niệm lên xích đu. Niệm Niệm tựa lòng , khuôn mặt phấn khởi, hề chút sợ hãi nào.
Giang Trầm phía hai con, bắt đầu đẩy nhẹ.
tốc độ và sức lực dùng quả thực chậm.
Xích đu chỉ bắt đầu đung đưa qua với biên độ nhỏ, chậm hơn nhiều so với lúc bọn nhóc Khương Húc chơi lúc nãy.
Ngay cả Niệm Niệm đang dựa trong lòng cũng từ từ thu nụ mặt. Ánh mắt cô bé dịch chuyển từ trái sang , lộ rõ vẻ khó hiểu, dường như đang thắc mắc tại ba đẩy xích đu mãi mà bay lên cao.
“Tốc độ đúng ?” Giang Trầm hỏi, giọng điệu mang theo sự nhẫn nại.
“...” Thẩm Minh Dữu tốc độ là chậm, nhưng cô thật sự cảm thấy như là đủ, nên liền : “Cũng .”
Niệm Niệm hài lòng với tốc độ chậm rì , cô bé đưa hai tay về phía , kêu: “Ô hô!” Sức lực của ba mà yếu xìu chứ? Niệm Niệm chơi xích đu chẳng thấy gì cả.
Thẩm Minh Dữu: “...”
[Ha ha ha đây mà là chơi xích đu ? Đến trẻ con hai tuổi cũng chơi kiểu trời!]
[Chị Dữu sợ chơi xích đu rõ ràng luôn , còn Niệm Niệm thì sợ chút nào, còn chê tốc độ của ba quá chậm nữa chứ.]
[Tổng giám đốc Giang: ? Vợ sợ mà, với tư cách là chồng, chỉ thể nhẹ nhàng hết mức thôi.]
Thẩm Minh Dữu thấy thì dứt khoát dậy. Cô cởi dây an , giao Niệm Niệm cho Giang Trầm: “Anh bế Niệm Niệm , để em đẩy.”
“Được.” Giang Trầm từ chối, ôm Niệm Niệm lên xích đu.
Thẩm Minh Dữu lo Giang Trầm sẽ sợ. Lực đẩy của cô bình thường hơn nhiều, xích đu nhanh chóng bắt đầu đung đưa với biên độ lớn hơn. Niệm Niệm ba, cùng ba bay vút lên cao. Miệng nhỏ ngừng phát tiếng khanh khách vui tai, cứ luôn 'Ô hô' một tiếng, như thể đang reo lên rằng chơi xích đu quá là vui.
Giang Trầm ôm Niệm Niệm hỏi: “Niệm Niệm chơi vui ?”
Niệm Niệm đang bay trong trung: “Ô hô!” Rất vui, vui, vui quá thôi!
[Ô hô, ha ha, Niệm Niệm vui vẻ quá mất.]
[Ô hô, Niệm Niệm ba yêu thương cô bé nhất, đương nhiên là hạnh phúc !]
Mãi cho đến khi Niệm Niệm chơi thỏa mãn, hai vợ chồng mới dẫn con bé đến khu xe cắm trại, tụ họp với các khách mời khác.
Khương Nguyên nướng nhiều đồ ăn bên đống lửa trại. Từ Tư An và Khương Húc cạnh và bắt đầu thưởng thức.
Khương Húc thích quấn quýt bên Niệm Niệm. Vừa thấy cô bé tới, nhóc liền tiến đưa cho Niệm Niệm một xiên cánh gà trông đặc biệt ngon mắt.
Phương Đường vội : “Húc Húc, em gái thể ăn cánh gà .”
Khương Húc thấy đưa xiên thịt dê mà nhóc thích ăn nhất qua. Thẩm Minh Dữu dịu dàng : “Cảm ơn Húc Húc, nhưng mà cái em gái cũng ăn , Húc Húc con ăn .”
Khương Húc thở dài. Giá mà em gái lớn hơn chút nữa thì gọi là trai , còn thể chơi cùng . Không như bây giờ, đến cả thức ăn ngon cũng thể chia sẻ.
Dù ăn nhưng sự dụ dỗ của Khương Húc, mùi thơm hấp dẫn của thức ăn cũng khiến Niệm Niệm chảy cả nước miếng.
“Ô hô.” Niệm Niệm cũng ăn.
“Wa hu.” Niệm Niệm vươn tay tới xiên thịt dê mặt. Thẩm Minh Dữu nhanh tay nhanh mắt giữ tay Niệm Niệm , giúp lau nước miếng miệng cô bé, đút cho bé thức ăn dặm cô bé thể ăn . Lúc Niệm Niệm mới chịu yên lặng.
Trần Nguyệt : “Nhìn thấy Niệm Niệm, cũng sinh một đứa con gái quá.”
Từ Tư An thì mắt liền sáng rực: “Mẹ, thật sự sinh một em gái cho con ?”
Từ Thành con trai: “Nếu sinh em gái thì con thể chăm sóc em ?”
“Con thể ạ!” Từ lâu, Từ Tư An một cô em gái. Sau hai ngày nay thấy Niệm Niệm, mong đó càng mãnh liệt hơn. Từ Tư An với ý chí chiến đấu sục sôi: “Có một em gái dễ thương giống Niệm Niệm như , đừng là một, dù mười em gái thì con cũng thể chăm sóc hết!”
Mọi : “...”
“Con cũng em gái, con cũng em gái nữa!” Thấy Từ Tư An khao khát em gái, Khương Húc cũng cuốn theo.
“Mẹ, sinh em gái cho con nha.” Khương Húc về phía .
Phương Đường dụ dỗ con trai, : “Con em gái mà, Niệm Niệm chính là em gái của con đó.”
Khương Húc thì thấy cũng lý. Niệm Niệm gọi là ‘ troai’ thì cô bé chính là em gái của . Khương Húc ngây ngô chạy đến mặt Niệm Niệm, xoa xoa đầu em gái: “Em gái, là trai.”
Niệm Niệm Khương Húc: “Anh troa?”
Khương Húc: “...”
Không là ‘ troai’ ? Sao biến thành ‘ troa’ ?
Mà ‘ troa’ thì ‘ troa’ thôi, Khương Húc vui vẻ : “ , là troa. Anh chính là troa nhỏ của Niệm Niệm.”
Màn đối thoại ngây thơ của lũ trẻ khiến những lớn mặt đều bật rộ lên.
[Bảo bối An An thật sự mười cô em gái , nếu thật sự mười cô em gái thì chắc chắn là phát điên lên mất!]
[Ha ha ha nhóc , bé Khương Tiểu Húc đúng là cây hài mà.]
Phương Đường là một ca sĩ chuyên nghiệp, khí đang vui vẻ, liền hùa mời cô hát một bài. Cô từ chối. Vừa Khương Nguyên mang theo đàn guitar, lập tức cầm đàn lên đệm cho cô. Đó là một bài dân ca, giọng hát của cô trầm bổng du dương lấp đầy gian. Khương Húc là cổ động viên nhiệt tình nhất, đôi tay nhỏ nhắn của vỗ theo nhịp đàn guitar của ba, cùng hòa bản nhạc.
Những khác cũng bắt chước Khương Húc, bắt đầu vỗ tay nhịp nhàng theo điệu nhạc.
Niệm Niệm dựa lòng , khi thấy hành động, cô bé cũng theo, đưa đôi tay nhỏ xinh bắt đầu vỗ.
--- PN77 ---
Rất nhanh Phương Đường chú ý tới động tác của Tiểu Niệm Niệm, khi hát xong một bài thì cô kinh ngạc về phía Niệm Niệm: “Vừa tiết tấu vỗ tay của Niệm Niệm đúng nhịp, còn nhỏ thế mà cảm âm như , thật sự giỏi.”
“Vậy ?” Thẩm Minh Dữu : “Có lẽ là di truyền từ . Giáo viên âm nhạc cũ của từng bảo cảm nhận nhịp điệu .”
Giang Trầm phì . Khả năng của Niệm Niệm quả thực thừa hưởng từ , bé cảm âm , còn nhảy… cũng giỏi nữa.
Sau khi Phương Đường hát xong, Từ Thành cũng góp vui bằng một bài hát.
Tuy là diễn viên nhưng cũng từng debut với vai trò ca sĩ. Chẳng qua là kể từ khi tập trung đóng phim thì lâu ca hát nữa. Hôm nay bầu khí như nên hát tặng một bài.
Giọng hát của Từ Thành cũng , chỉ là lớn mà đến cả bọn nhóc cũng thích.
[Tưởng chừng cả đời bao giờ Ảnh đế Từ hát nữa, ai ngờ tận hưởng trong show Ba Chăm Con , thật sự là quý giá quá .]
[Phương Đường hổ là một ca sĩ chuyên nghiệp. Hình như đây là đầu tiên cô hát thể loại dân ca , nhưng cô hát nha.]
[Hai nhóm gia đình khác đều biểu diễn tài nghệ , Tổng giám đốc Giang và chị Dữu cũng nên hát một bài nhỉ, là nhảy một điệu cũng .]
Quả nhiên, khi Từ Thành biểu diễn xong, liền đồng loạt đề nghị Thẩm Minh Dữu hoặc Giang Trầm cũng nên biểu diễn một tiết mục.
Thẩm Minh Dữu liếc Giang Trầm, quyết định nhường cơ hội hiếm cho .
Kết hôn hai năm, tuy cô nhiều mặt của Giang Trầm, thậm chí còn từng thấy lái máy bay… về phương diện tài nghệ, ngoài trừ lúc cô thấy Giang Trầm đ.á.n.h đàn dương cầm , hình như vẫn thấy những thứ như hát hò nhảy múa . Cô thật sự tưởng tượng nổi Giang Trầm mà hát nhảy thì sẽ như thế nào!
Thẩm Minh Dữu vẫn tò mò.
Thẩm Minh Dữu cúi đầu Niệm Niệm: “Niệm Niệm, là để ba biểu diễn tiết mục cho xem, con thấy thế nào?”
Niệm Niệm vỗ tay: “Ô hô.”
Thẩm Minh Dữu sang Giang Trầm: “Anh xem, đến con gái cũng tán thành kìa.”
“Vậy thôi.” Giang Trầm vui vẻ đồng ý, : “Nếu ca hát, thì cũng sẽ hát một bài.”
Sau khi Giang Trầm xong thì bắt đầu chậm rãi hát. Giọng hát của trầm thấp, đầy đặn và sức hấp dẫn mãnh liệt. Dù dùng bất kỳ kỹ thuật thanh nhạc phức tạp nào, cung điệu cũng hề cao, nhưng âm thanh đến mê hồn, tựa như một giọng nam trầm ấm đang thủ thỉ bên tai, êm dịu, du dương, khiến vô cùng dễ chịu.
Đương nhiên Thẩm Minh Dữu cũng cảm thấy .
Tuy là thể so với ca sĩ chuyên nghiệp nhưng với cô đây là giọng hát nhất.
[Trời ơi, Tổng giám đốc Giang hát quá! Cái gì cũng xuất sắc như , còn chừa đường sống cho khác nữa đây?]
[Hu hu hu hôm nay là thứ 10086 ngưỡng mộ chị Dữu . Có một bạn đời ưu tú như , còn một cô con gái xuất sắc như , quả là một chiến thắng tuyệt đối trong cuộc sống.]
[ cũng , ngưỡng mộ chị Dữu quá .]
Đối với phần biểu diễn của Giang Trầm, đều hưởng ứng, đặc biệt là Niệm Niệm. Lúc ba đang hát thì cô bé vỗ bàn tay nhỏ ngừng, đợi khi ba hát xong thì càng phấn khích hoan hô: “Ô hô, ô hô.”
Sau khi lớn kết thúc phần biểu diễn thì liền tới thời gian thể hiện tài năng của bọn nhóc.
Bạn nhỏ Từ Tư An học nhảy nên nhảy một điệu ngắn, đơn giản cho xem.
Khương Húc cũng chịu bỏ . Sau khi thấy trai biểu diễn xong, nhóc hát một bài cho bằng giọng em bé líu lo của . Tuy giữa chừng quên một vài câu hát nhưng cuối cùng bạn nhỏ Khương Húc cũng thành bài hát, đó cũng nhận tràng vỗ tay của tất cả .
Sau cùng, ánh mắt của liền đồng loạt sang bạn nhỏ bảo bối Niệm Niệm nhỏ nhất ở đây.
Niệm Niệm mở to đôi mắt tròn xoe bĩu môi, kéo dài giọng em bé và kêu lên: “Ô hô~”
Sau đó, đầu tiên là ba đến tất cả các chú dì ở đây, còn hai trai nhỏ, tất cả đều vỗ tay cổ vũ cho bảo bối nhỏ Niệm Niệm.
Niệm Niệm: “...”
“Ô hô.” Nhìn thấy đều vỗ tay, Niệm Niệm cũng đưa tay lên vỗ, cô bé tự vỗ tay cho chính .
[Haha, các cô chú nhiệt tình ủng hộ quá, ai còn tưởng tiết mục của Niệm Niệm là nhất đêm nay cơ đấy!]
[Chương trình thật sự ấm áp quá, lớn đều hòa hợp, các bạn nhỏ cũng cực kỳ đáng yêu. Xin hãy thêm nhiều chương trình chăm sóc con cái thế , xem những khung cảnh hạnh phúc như thế .]
[Tài nghệ của bé Niệm Niệm chỉ cần 'ô hô' thôi, mà vẫn vỗ tay nhiệt liệt. Haha, màn hình cũng là fan cuồng, vỗ tay theo bé đây!]
…
Phần biểu diễn kết thúc, đến giờ nghỉ ngơi của các bé. Sau khi đ.á.n.h răng rửa mặt sạch sẽ, Giang Trầm pha sữa bột cho Niệm Niệm, còn Thẩm Minh Dữu thì ôm con gái xuống giường.
Niệm Niệm gọn trong lòng , ôm bình sữa và vắt chéo đôi chân mũm mĩm của .
Thẩm Minh Dữu đôi chân mập mạp của con gái, cảm thấy con kiểu gì cũng đáng yêu, bèn hôn "chụt" một cái lên má Niệm Niệm. Cô bé đang uống sữa, hề quấy rầy, uống tít mắt .
Thẩm Minh Dữu hôn con thêm một cái, cưng chiều : “Bảo bối của , con dễ thương đến mức chứ.”
Khi sữa gần hết, Niệm Niệm đặt bình sữa xuống, cô bé bò trong lòng , tựa đầu , miệng gọi bằng giọng sữa ngọt ngào: “Mẹ.”
Trái tim Thẩm Minh Dữu sớm tan chảy vì sự đáng yêu của con.
Lúc Giang Trầm thu dọn đồ đạc về, cảnh tượng lọt mắt chính là hai con đang cuộn tròn bên như .
Bận rộn cả một ngày, thấy vợ và con gái đang đợi , tựa hồ mỏi mệt trong ngày đều tan biến sạch.
[Đột nhiên cảm thấy Tổng giám đốc Giang mới là chiến thắng trong cuộc sống. Có vợ trong lòng, cô con gái đáng yêu, một nhà ba đúng là quá hạnh phúc.]
[Ôi trời ơi, Tiểu Niệm Niệm đáng yêu đến mức khiến sinh ngay một cô con gái đây .]
[A a a Niệm Niệm dễ thương chứ, đến đôi chân nhỏ mập mạp cũng dễ thương!]
“Ba.” Sau khi thấy ba, Niệm Niệm đưa tay sang gọi .
Giang Trầm cũng lên giường. Không gian trong xe cắm trại hạn, tuy chiếc giường đủ rộng để họ ngủ nhưng so với chiếc giường quen thuộc ở nhà thì nó nhỏ hơn nhiều.
Một nhà ba san sát chiếc giường nhỏ. Niệm Niệm ở giữa, bên trái là ba, bên là . Giống như đang chơi trò chơi, cô bé chốc chốc xoay đầu sang , dùng giọng em bé gọi ‘’ một tiếng, khi nhận câu trả lời của , bé xoay đầu sang ba, nhẹ nhàng và dịu dàng gọi ‘ba’ một tiếng, nhận câu trả lời của .
Niệm Niệm ngủ ở giữa, đắm chìm trong sự yêu thương vô bờ bến của ba . Cứ hết gọi ba gọi , mí mắt của Niệm Niệm cũng ngày càng trở nên nặng trĩu, đó từ từ phát tiếng khò khò nho nhỏ.
Giang Trầm đắp chăn giúp Niệm Niệm, sang Thẩm Minh Dữu khẽ: “Niệm Niệm ngủ , em cũng ngủ .”
Thẩm Minh Dữu cũng buồn ngủ , cô nhắm mắt mơ màng trả lời: “Ừm, ngủ ngon.”
Giang Trầm hôn lên trán của Niệm Niệm nghiêng qua hôn lên trán của Thẩm Minh Dữu.
Thẩm Minh Dữu cảm nhận cảm giác chạm nhẹ trán, cô giơ tay lên sờ mặt , mơ màng gọi khẽ: “Chồng ơi.”
--- PN78 : KẾT THÚC ---
Nghe thấy tiếng ‘chồng’ hiếm , khóe miệng Giang Trầm nhếch lên, cầm lấy tay của cô : “Ừm, ngủ ngon.”
[A a a a cuối cùng cũng gọi chồng kìa, ngọt ngào quá thôi!]
[Chị Dữu bản lĩnh thì đừng giả vờ ngủ! Tiếng nhỏ như , xém chút là thấy .]
[Nhìn Tổng giám đốc Giang kìa, thôi đừng vui mừng quá lộ liễu chứ.]
[A a a rốt cuộc Tổng giám đốc Giang là chồng tuyệt vời như thế nào chứ? Trước khi ngủ còn hôn trán của vợ và con gái, đúng là dịu dàng quá .]
Sáng sớm hôm , Giang Trầm vẫn dậy sớm như thường lệ.
Niệm Niệm cũng thức dậy từ sớm vì đói bụng. Giang Trầm pha sữa, đút con uống xong xuôi. Anh đ.á.n.h thức Thẩm Minh Dữu mà tự giúp Niệm Niệm đ.á.n.h răng, rửa mặt, quần áo dẫn bé ngoài.
Vì thời gian vẫn còn sớm nên khu cắm trại ở đây vẻ yên tĩnh lạ thường.
Dù , nhân viên tổ phim vẫn chuyên nghiệp, tận tình vác máy móc bám sát hai cha con, bỏ sót bất kỳ khoảnh khắc nào.
Sáng sớm, tinh thần của Niệm Niệm thường . Cô bé ba, đôi chân ngắn nhỏ nhắn đung đưa qua . Giang Trầm xoa xoa đầu cô bé, : “Niệm Niệm, chúng chuẩn một bó hoa tươi thật để tạo bất ngờ cho nhé?”
Niệm Niệm: “Mẹ?”
Giang Trầm: “ , chuẩn một món quà bất ngờ cho đó.”
Niệm Niệm: “Ô hô.”
Giang Trầm ở gần khu cắm trại một vườn hoa nhỏ. Anh dẫn Niệm Niệm bộ qua đó, chỉ một lát tới nơi.
Tại khu hoa tươi, khắp nơi đều là những bông hoa rực rỡ đang nở rộ. Giang Trầm hết chọn một bông hồng phấn nhỏ xinh, đưa cho Niệm Niệm và : “Đây là hoa ba tặng riêng Niệm Niệm.”
“Ya ya.” Niệm Niệm đón lấy bông hoa, vui vẻ về phía ba toe toét.
“Niệm Niệm thích ?”
“Ô hô.”
Sau khi tặng hoa cho con gái xong, Giang Trầm liền bắt đầu chọn hoa cho vợ. Sau khi hai cha con mua hoa xong thì liền nhanh chóng trở về.
Khi về khu cắm trại, hai cha con gặp vợ chồng Khương Nguyên và Phương Đường cũng bước khỏi xe.
Thấy bông hoa nhỏ màu hồng phấn trong tay Niệm Niệm và bó hoa lớn rực rỡ đang cầm tay Giang Trầm, Phương Đường lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Giang, mới sáng sớm mà mua hoa ?”
Giang Trầm khẽ gật đầu.
Anh vốn nghĩ rằng sớm, giờ chắc còn dậy, ngờ đúng lúc chạm mặt họ.
Sau khi chào hỏi qua loa, Giang Trầm bước nhanh xe cắm trại. Thẩm Minh Dữu vẫn còn ngủ say, đặt bó hoa ngay ngắn đầu giường cô, để cô tỉnh giấc là thể thấy nó đầu tiên.
Sau khi Giang Trầm khuất, Phương Đường liếc ông chồng đang cạnh bằng ánh mắt đầy oán trách: “Haiz, sáng sớm vợ nhà nhận hoa tươi, còn em sáng sớm thì những hoa, mà còn ga giường thằng con tè ướt.”
Vốn dĩ vợ chồng Phương Đường và Khương Nguyên sẽ dậy sớm đến thế, nhưng lúc Phương Đường đang ngủ say Khương Nguyên lôi dậy. Hóa tối qua Khương Tiểu Húc tè dầm ướt hết giường, Khương Nguyên đành đ.á.n.h thức vợ dậy để cùng xử lý.
Phương Đường vốn bực bội vì rời giường sớm, cô lườm Khương Nguyên một cái sắc lẻm, hậm hực ‘hừ’ một tiếng bước .
“...” Khương Nguyên thở dài thườn thượt trong lòng. Vị Tổng giám đốc Giang thể hiện tình cảm lúc sớm hơn muộn hơn một chút ? Sao cứ khoe khoang ngay lúc , hại vợ ghét bỏ thế chứ.
Trong mơ màng, Thẩm Minh Dữu ngửi thấy hương hoa thơm ngát. Vừa mở mắt, thứ đầu tiên đập mắt cô chính là bó hoa tươi đang nở rộ, rực rỡ sắc màu.
Việc sáng sớm thức dậy thấy hoa tươi, Thẩm Minh Dữu trải qua nhiều . Giang Trầm thường xuyên tặng hoa cho cô, nên cô còn bất ngờ nữa.
Bó hoa tỏa hương thơm dịu mát, Thẩm Minh Dữu đưa lên ôm ấp, khuôn miệng cô nở một nụ mãn nguyện.
lúc , Giang Trầm bế Niệm Niệm bước phòng: “Thức dậy ?”
“Ừm.” Thẩm Minh Dữu gật đầu.
“Mẹ.” Niệm Niệm dang tay về phía đòi bế. Giang Trầm liền bế cô bé đến bên giường Thẩm Minh Dữu. Cô buông bó hoa xuống, ôm lấy khuôn mặt nhỏ xinh của Niệm Niệm hôn lên má cô bé một cái thật kêu. Cô ngẩng đầu lên Giang Trầm, đó cũng hôn lên má một cái.
Giang Trầm khẽ khựng . Trên sóng truyền hình, Thẩm Minh Dữu vốn quen thể hiện quá nhiều cử chỉ mật với ống kính, thế nên nụ hôn quả là một niềm vui bất ngờ, một món quà ngọt ngào sáng nay.
Niệm Niệm thấy hôn ba, cô bé cũng nhanh chóng , hôn ‘chụt’ một cái lên cằm .
Sau khi hôn ba xong, Niệm Niệm giơ tay, phe phẩy bông hoa nhỏ màu hồng phấn đang cầm tay về phía .
Thẩm Minh Dữu hỏi: “Đây là bông hoa ba tặng cho Niệm Niệm ?”
“Ya ya.” Niệm Niệm tỏ vẻ thích bông hoa ba tặng.
“Niệm Niệm, đây là một bông hoa xinh .” Thẩm Minh Dữu chỉ bông hoa tươi, từ tốn dạy con: “Bông—hoa.”
Niệm Niệm giơ tay lên chỉ bông hoa trong tay trái : “Ya ya.”
Thẩm Minh Dữu bật , nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con, hôn thật mạnh lên đó.
[A a a a, mới sáng sớm bắt đầu rải cẩu lương ngập mặt , nhưng nguyện ý ăn nha! Ăn vui vẻ!]
[Nhìn phản ứng của chị Dữu kìa, bình thường chắc chắn Tổng giám đốc Giang tặng hoa, chú trọng nghi thức, quá lãng mạn chứ.]
[Haha, với Niệm Niệm thì bông hoa chính là Ya ya, Ya ya mà ba tặng lắm, Niệm Niệm thích mê!]
[Vì màn tặng hoa của Tổng giám đốc Giang, đoán Khương Nguyên và Từ Thành chắc đang cảm thấy áp lực lắm . Cả hai đang vội vàng bữa sáng cho vợ con kìa. Tổng giám đốc Giang cưng vợ thế , nếu họ thể hiện một chút thì vợ họ sắp nổi cơn tam bành , ha ha ha.]
[Tổng giám đốc Giang đúng là hình mẫu chồng, cha hảo, chị Dữu cũng là vợ, tuyệt vời. Người hạnh phúc nhất chính là Tiểu Niệm Niệm của chúng đó.]
Sau khi ăn sáng xong, đợt ghi hình cuối cùng của mùa một chương trình cũng chính thức khép .
Từ Tư An và Khương Húc đều quyến luyến, nỡ rời xa Niệm Niệm. Lúc bố đang thu dọn hành lý, hai nhóc liền kéo đến xe cắm trại của Niệm Niệm, mong chơi thêm một lát nữa.
Lúc Niệm Niệm cũng đang bận rộn giúp ba thu dọn hành lý. Thấy hai bé tới, Thẩm Minh Dữu liền lấy những bộ quần áo Niệm Niệm cố tình xếp , dặn con: “Niệm Niệm chơi với các trai .”
Niệm Niệm liền vui vẻ theo hai nhỏ khu vực tắm nắng ngoài trời.
Từ Tư An lấy hai món đồ chơi mà bé thích nhất , tặng cho em trai (Khương Húc) và em gái (Niệm Niệm).
Khương Húc chuẩn quà. Sau khi thấy An An tặng quà cho , lục tìm trong túi áo nhưng gì cả. Mắt bé chợt chú ý đến hai chiếc vòng tay nhỏ màu bạc đang đeo ở cổ tay trái và tay . Thế là tháo hai chiếc vòng , nhét một cái lòng An An, cái còn thì đeo lên tay giúp Niệm Niệm: “Tặng cho và em gái.”
Niệm Niệm thấy tay trái cầm một món đồ chơi mới tinh, tay đeo một chiếc vòng nhỏ nhắn. Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lát, thấy những viên đá cuội rải đất liền nhặt hai miếng lên, đưa cho An An một miếng, tặng cho Húc Húc một miếng...
“Anh troai.”
“Cảm ơn em gái.” Từ Tư An và Khương Húc miếng đá Niệm Niệm tặng, cả hai đều tỏ vô cùng vui vẻ và trân trọng nhận lấy.
[Niệm Niệm: Dùng hai miếng đá nhặt ngoài đường tốn một xu để đổi lấy một chiếc vòng tay bạc và một món đồ chơi, Niệm Niệm quá lời !]
[Ha ha ha, hai miếng đá cuội tốn tiền hai trai nâng niu như bảo bối, mấy trai nhỏ dễ thương và dễ gạt quá mất!]
[Nhìn chiếc vòng tay của Khương Tiểu Húc vẻ là đồ đắt tiền, khả năng cao là quà trưởng bối tặng từ lúc bé mới lọt lòng. Vậy mà nhóc hào phóng tặng cho trai và em gái luôn . Không về nhà phạt úp mặt tường đây, ha ha ha!]
Tất nhiên, chiếc vòng Niệm Niệm mang về đó Thẩm Minh Dữu gửi . Trần Nguyệt cũng trả chiếc vòng mà Khương Húc tặng. Quả thực, cặp vòng đó là quà bà nội Khương Húc tặng bé lúc mới sinh . Khi Khương Húc về nhà, Phương Đường còn chẳng nhận vòng biến mất, nếu nhờ Thẩm Minh Dữu và Trần Nguyệt gửi trả, cô chắc cũng gì.
Phương Đường đến mức sắp chảy nước mắt, cô đeo chiếc vòng cho Khương Húc chuẩn hai món quà khác gửi tặng An An và Niệm Niệm. Về phần Thẩm Minh Dữu, cô cũng chuẩn quà đền đáp cho Từ Tư An và Khương Húc. hai viên đá cuội mà Niệm Niệm tặng vẫn hai trai nhỏ quý trọng giữ như báu vật, rằng đó là quà của em gái, vô cùng quý giá, tuyệt đối thể mất.
Đương nhiên Niệm Niệm hề những chuyện xảy phía . Mãi đến khi xe, thấy xe của các rời khuất dần, cô bé mới nhận chia tay các trai nhỏ .
Thấy Niệm Niệm vẻ hụt hẫng, Thẩm Minh Dữu liền đ.á.n.h lạc hướng cô bé, dịu dàng : “Niệm Niệm nhớ nhà nè? Không lâu nữa là Niệm Niệm thể về nhà với ba đó.”
Giang Trầm cũng đùa với con gái: “Niệm Niệm, ông bà nội về , con vẫn còn nhớ ông bà nội ?”
Thẩm Minh Dữu thì vô cùng ngạc nhiên, cô hỏi ngay: “Ba về ạ?”
“Ừm, hôm nay về tới nhà.” Giang Trầm đáp: “Hai họ lâu gặp Niệm Niệm, nên thống nhất xin nghỉ phép cùng để về thăm nhà một chuyến.”
Thẩm Minh Dữu cũng vô cùng nhớ Cố Cẩn và Giang Thiệu Bình. Lần cô gặp họ hình như là lúc Niệm Niệm mới năm, sáu tháng tuổi. Hai vợ chồng họ thực sự quá bận rộn, nơi việc của họ hoặc là ở nước ngoài xa xôi, hoặc là ở những nơi tuyệt mật, gặp một quả thực khó khăn.
“Niệm Niệm, về nhà là con sẽ gặp ông bà nội .” Thẩm Minh Dữu tập cho con gái : “Niệm Niệm học theo gọi thử xem nào, ông nội, bà nội. Nếu thấy Niệm Niệm gọi, chắc chắn ông bà nội sẽ vui lắm, vui lắm đó.”
Niệm Niệm hiểu ba đang gì, nhưng cô bé cảm nhận dường như họ đang vui. Thế là, cảm xúc sa sút khi chia tay hai trai nhỏ của cô bé liền tan biến. Niệm Niệm nở nụ toe toét, khoe chiếc răng sữa đáng yêu, ngước ba và gọi bằng giọng trẻ con ngọng nghịu: “Ba, .”
“ , chúng là ba và .” Giang Trầm chỉ và Thẩm Minh Dữu, đó mỉm chỉ con gái: “Còn con là Niệm Niệm.”
Niệm Niệm nghiêng cái đầu nhỏ, đưa tay vỗ nhẹ cánh tay ba: “Ba.”
Ngay lập tức, cô bé vỗ lên vai : “Mẹ.”
Cuối cùng, Niệm Niệm dùng bàn tay nhỏ xinh vỗ lên n.g.ự.c , giọng ngọng nghịu thơm mùi sữa vang lên: “Bảo bối.”
Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu thoáng ngơ , bật . Hai vợ chồng đầy ý , đó cùng hướng ánh mắt vui vẻ về phía con gái.
“ , Niệm Niệm chính là bảo bối của ba !” Thẩm Minh Dữu hôn lên hai má phúng phính của Niệm Niệm với tất cả sự yêu thương: “Niệm Niệm là bảo bối nhỏ mà ba yêu thương nhất trần đời!”
Giang Trầm đưa tay bế Niệm Niệm lòng, đặt lên trán con gái một nụ hôn thật kêu: “Bảo bối nhà ba thông minh quá chừng!”
Niệm Niệm khanh khách trong vòng tay ba . Bên trong chiếc xe tràn ngập tiếng đùa rộn ràng. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chan hòa, ấm áp. Một tay Giang Trầm ôm con gái, tay còn nắm lấy tay Thẩm Minh Dữu, lâu , gia đình nhỏ trở về ngôi nhà yêu của họ.