22.
Quan hệ giữa và đổi thế nào? Ta tự hỏi như thế dọc đường .
Là ánh mắt khi gần như siết c h ế t ?
Là lời thì thầm bảo vững?
Là dấu vết bôn ba giữa trời tuyết?
Là nước mắt rơi vì ?
Là sự héo mòn khi giải bày tất cả?
Và cũng chính là dối trá và lừa gạt, là nỗi đau thấu tận tâm can .
Lúc bước tẩm cung của Doanh Kỳ, một cỗ đàn hương nồng nàn lan tỏa. Mùi hương quá đỗi quen thuộc với . chẳng bao giờ cho đó là gì.
“Là thuốc.” Bà lão trông thấy vẻ nghi hoặc của , bèn trả lời: “Hắn vẫn luôn ngừng dùng thuốc, xem ngươi chẳng gì.”
Ta nhất thời bàng hoàng, tại bà ở đây.
“Ta là Vu sư cuối cùng thế gian , chỉ mới khả năng kéo dài mạng .” Ta theo bước chân bà . Vẫn là bộ y phục rách rưới đó, gì đổi kể từ gặp đầu tiên.
Ở đây có một rổ Pandas
“Ta bằng lòng.” Theo phía bà, thốt lên ba chữ.
Lão Vu sư khựng , đầu , vẻ tin hiện rõ trong ánh mắt.
“Ta bằng lòng, sẵn lòng cứu , bà hãy giúp .”
“Ngươi vẫn gặp , huống hồ gạt ngươi.”
“Ta thừa nhận bản ngu ngốc. Một đứa trẻ thể thiếu cả mẫu lẫn phụ . Ta yêu , mặc cho giấu , lừa gạt , vẫn yêu.” Nói tới đây, gần như thể kiểm soát chính , xổm đất nức nở. Ta bỏ lỡ tia sáng vụt qua mắt bà lão.
Đợi đến lúc tâm trạng dần hơn, theo Vu lão đến giường . Hắn hốc hác đó, chỉ thở yếu ớt là minh chứng cho sự sống.
Vốn tưởng rằng việc lừa gạt cùng dụng tâm đen tối của đủ để lòng nguội lạnh, dùng thời gian hai năm để cắt đứt thiên ý. Vậy mà giờ đây chỉ cần thoáng qua khiến trái tim đau đớn, bủn rủn.
Có lẽ tiếng nấc của quá lớn khiến mở mắt. thứ thấy là cặp đồng tử vàng sẫm. Nó thuộc về Doanh Kỳ, cũng của con . Nó đến từ một quyền năng cao hơn, là ý chí mơ hồ của thiên ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-ngu/22.html.]
Nháy mắt, thể bệ rạc bật dậy, tay siết chặt lấy cổ , từ từ nhấc lên khỏi mặt đất. Nước mắt chảy dài, nhưng , ngừng .
Ta nhắm mắt, nhận mệnh, chỉ hy vọng mỗi dịp Tết, thể với bé con rằng mẫu nó cũng là một nữ nhân xinh xuất chúng.
Ngay khi gần như nghẹt thở, mở mắt, thêm nữa, nhưng phát hiện mắt đang ngừng đổi màu, để cuối cùng tơ m á u đỏ thẫm bao phủ bộ tròng trắng.
lúc , bàn tay còn vốn chẳng còn sức lực đang buông thõng bắt đầu run rẩy, chậm chạp nhấc lên, ấn bàn tay đang cố si ế t cổ . Sức mạnh suýt mất mạng tan biến trong chớp mắt.
Ta ngã phịch đất, ngẩng đầu . Đôi mắt vàng sẫm ban nãy biến mất. Doanh Kỳ trở .
“Ta, cố ý , Bàn Bàn.” Hắn sụp xuống mép giường, nước mắt lã chã rơi.
Ta bò qua bên cạnh , ôm lấy , áp mặt gò má hốc hác : “Là cam tâm tình nguyện, thật đó.”
Hắn vốn yếu ớt, cố hết sức đẩy : “Ta yêu nàng, nàng cút !”
Sự giằng co giữa chúng như kẻ đuối nước đang vùng vẫy.
Ân oán giữa và rơi nhân thế cả ba trăm năm.
“Ngươi quả nhiên giống phụ ngươi nhỉ.” Lão Vu sư lên tiếng, bà và Doanh Kỳ đang ôm lóc: “Ta còn tưởng nam nhân Doanh gia đều giống như phụ ngươi, mới nới cũ, quên c h ế t.”
Không từ lúc nào, mái tóc bà chuyển từ trắng sang đen. Vừa dứt lời, những nếp nhăn mặt cũng nhanh chóng biến mất, thoáng chốc, trở thành mỹ nhân trẻ trung, xinh .
“Bà…”
“Ta là hậu nhân của Chúc Dung và mà Doanh Tông yêu, cũng chính là bản thể của .” Hiện tại bà xinh mỹ miều, hào quang lấp lánh còn thuộc về nhân loại: “Ta cả đời phụ nhân ngươi giam cầm bởi một chữ tình, hề hạnh phúc. Ta báo mối thù lên ngươi. nay , kẻ sa lưới là .”
Vừa , bà thản nhiên dùng đôi tay đ â m mạnh n.g.ự.c , lấy trái tim khỏi cơ thể. Mà trái tim đỏ rực vẫn đập đều đặn khi rời khỏi bà.
Nụ hiện rõ gương mặt, bà đặt quả t im lên Doanh Kỳ gần như hôn mê bất tỉnh, đó với : “Ta chỉ thể cho thời gian nửa năm. Đây là những gì phụ nợ .” Nước mắt của bà rơi lên mặt , nóng như sáp nến.
Vừa dứt lời, bà đổ sụp hệt rối đứt dây, còn khí tức, chỉ x á c trẻ trung, chút già nua cạnh như đang say ngủ.
Ta cúi đầu nữa, Doanh Kỳ mở mắt. Hắn mỉm với , : “Ta còn thể ở bên nàng thêm nửa năm nữa.”
Ta lóc đ.á.n.h vai , cảm xúc vỡ òa.