Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-11-17 19:04:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sao khám sai thế ? Chỉ một nhánh mạch m.á.u tim tắc thôi mà bọn họ cũng dám kết luận là suy tim? Lại còn phát tận hai tờ giấy báo tình trạng nguy kịch? Quần quật cả đêm rốt cuộc bọn họ ăn kiểu gì ? Có còn y đức ?”

“Nhìn đứa nhỏ đáng thương kìa…”

Trong phòng bệnh, xung quanh Cố Duật Chi là cả một vòng vây lấy.

Gương mặt vốn sắc nét nay tái nhợt, mắt hẹp dài thấm u ám, vẻ ngoài vốn mạnh mẽ giờ lộ sự yếu ớt thấy rõ. Nhất là lúc gượng , cảm giác bệnh tật càng rõ rệt.

“Mợ, con .”

Chủ nhiệm và viện trưởng chỉ cúi đầu xin liên tục.

Người phụ nữ mặc đồ công sở ở mép giường vẫn tiếp tục trách móc:

“Còn ba nó nữa, con phát thông báo nguy kịch mà ông chịu mặt ở đây chờ? Công việc gì mà quan trọng đến mức bỏ mặc con thế? Công việc thì lúc nào cũng thể , thế giới thiếu ông vẫn bình thường, nhưng ba thì chỉ một. Con cái vĩnh viễn mới là quan trọng nhất!”

Nói xong, bà chuyển giọng, sang:

“Chị, chị thấy ?”

Mẹ Cố lau nước mắt, đưa tay định chạm cánh tay Cố Duật Chi:

“Duật nhi của khổ quá…”

Trên giường bệnh, né tránh động tác một cách thản nhiên.

Một màn “thương con” quá giả tạo, đến mức khiến thất vọng, chẳng còn hứng thú phối hợp màn kịch hiền con hiếu nữa.

Động tác của bà khựng .

lúc , cửa phòng mở , mấy ánh mắt cùng hướng về đó.

Người phụ nữ mặc công sở ngạc nhiên:

“Tân Nam, rể ?”

Người đàn ông nho nhã, trầm bước , khuôn mặt bình tĩnh nhưng vẫn lộ vẻ khó chịu:

“Đang bận công việc, lát nữa sẽ đến.”

Đám quanh giường tự động nhường chỗ cho ông . Ngay cả mấy mặc áo khoác đó cũng im lặng hơn nhiều, chỉ trao đổi ánh mắt với .

“Mới mấy ngày gặp, thành thế ?”

Hứa Tân Nam từ nước ngoài về, gương mặt mỏi mệt vì đường dài nhưng vẫn giữ sự định.

“Bà cụ mà chuyện chắc lo đến ăn nổi mất.”

Cố Duật Chi dựa đầu giường, thở khó khăn, khàn giọng :

“Con , .”

Anh khẽ siết lấy tay Khương Chi Chi bên cạnh, giọng khàn mà dịu dàng:

“Chi Chi, đây là mợ. Lần lúc đính hôn, hai còn ở nước ngoài nên gặp mặt.”

Khương Chi Chi ngoan ngoãn chào.

Hứa Tân Nam gật đầu, giọng ôn hòa:

“Những chuyện gần đây đều . Con vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc thằng bé, vất vả .”

Người phụ nữ cùng cũng mỉm :

“Đợi Duật Chi xuất viện, hai đứa nhớ đến nhà mợ ăn cơm, cả nhà còn từng sum họp .”

Mẹ Cố thì tỏ vui. Bà liếc cửa mấy mà vẫn chẳng thấy bóng dáng chồng.

Nói chuyện thêm vài câu, Hứa Tân Nam về phía mấy xa lạ trong phòng, cau mày:

“Chuyện gì thế ?”

Cố Duật Chi điềm tĩnh đáp: “Không rõ, là ba đưa tới.”

“Công việc gì mà mang cả tận phòng bệnh? Con trai mới từ phòng cấp cứu …”

Người phụ nữ càng thêm bất mãn, còn Hứa Tân Nam thì tiến thẳng về phía mấy đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-203.html.]

Đám lập tức khép , chắn mất tầm mắt của Cố Duật Chi.

Anh vẫn giữ nụ nhã nhặn đáp trưởng bối, nhưng ánh mắt lạnh, ngón tay gõ nhịp lên chăn, như đang chờ đợi điều gì.

Chỉ một lát , tiếng ho vang lên, tiếp đó là tiếng bước chân.

Cả phòng bệnh thoáng chốc im phăng phắc, ánh mắt đều hướng về phía phát tiếng động.

Mặt Hứa Tân Nam sầm .

Một đàn ông ngoài ba mươi, dẫn đầu nhóm mặc áo khoác, bước lên, giơ giấy chứng nhận mặt Cố Duật Chi:

“Cố Duật Chi, nhận tố cáo, mời phối hợp điều tra.”

Câu như hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, lập tức gây chấn động.

Hứa Tân Nam liếc sang chị gái, chỉ một thoáng hiểu vấn đề, cau mày chặt hơn.

Trên giường bệnh, Cố Duật Chi bình thản gật đầu, hiệu để y tá rút kim truyền:

“Được, cho một chút, để hộ sĩ rút kim .”

Mẹ vẫn im, gì. Ngược , phụ nữ mặc công sở bước chắn mặt , ngăn cách ánh của họ:

“Đứa nhỏ từ phòng cấp cứu , t.h.u.ố.c truyền còn xong, các dẫn ? Không chút nhân tính nào ? Nó bệnh đến thế , mới mấy ngày mổ hai , các nghĩ nó chạy trốn ? Lỡ ngoài lây nhiễm c.h.ế.t, ai chịu trách nhiệm?”

Cả nhà phận bình thường, khiến nhóm thoáng lúng túng.

Giường bệnh vang lên tiếng ho khan.

Cố Duật Chi giọng khàn, yếu ớt nhưng vẫn lễ độ:

“Mợ, con mợ lo cho con. họ chỉ đúng quy định thôi. Con , con với họ một chuyến.”

Anh chậm rãi dậy. Vị hôn thê vội vàng khoác áo, chỉnh quần áo cho .

Trong phòng bệnh, khí ngột ngạt.

Mợ hạ thấp giọng, hỏi nhỏ: “Sao dễ dàng thế?”

Hứa Tân Nam thì thầm vài câu, khiến bà hít một lạnh, Cố với ánh mắt càng kỳ lạ.

Cố Duật Chi hành động nhanh gọn, vẻ mặt thản nhiên, đôi mắt sáng lạnh ánh đèn để lộ chút nào là sợ hãi.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo vang, phá tan sự yên lặng.

Anh máy, gương mặt lập tức đổi, lông mày nhướng cao.

Một giọng bảo vệ vang lên trong loa, đầy khẩn cấp:

“Có kẻ bắt cóc , còn tống tiền! Cố thiếu, chúng mất liên lạc với !”

Anh lập tức cúp máy, mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lóe lên nôn nóng, thẳng nhóm đối diện:

“Xin , chuyện gấp. Ba tuổi cao, chịu nổi biến cố. ngay xử lý. Nếu các yên tâm, thể cùng .”

Anh đầy chính khí, toát vẻ hiếu thảo.

Mấy liếc Hứa Tân Nam, đó cũng thuận nước theo dòng:

“Cố thiếu hiếu thuận, dù cũng gần, chúng cùng xem.”

báo cảnh sát , nhỡ bọn bắt cóc vũ khí thì ?”

“Lá gan cũng to thật, dám bắt cóc cả như Cố để tống tiền?!”

Trong lúc ồn ào, Cố Duật Chi gọi điện báo cảnh sát.

Anh khoác chiếc áo khoác dày màu trầm, gương mặt sắc bén ánh đèn phản chiếu toát lên nét lạnh lùng, u ám.

Anh về phía khách sạn đối diện con đường, khóe môi nhếch lên khẽ.

Ngay đó, vẫn là gương mặt đầy lo lắng, bước chân dài vội vàng:

“Ba thể chịu nổi, ngay thôi.”

 

Loading...