Hoắc Liên Thành lạnh:
“Được, lắm, đúng là kẻ si tình. Tốt nhất bây giờ g.i.ế.c . Nếu , chờ về Hoắc gia, sẽ lôi mộ trai , lột da róc thịt .”
Ở đầu dây bên , nghiến răng ken két.
Cứ như chú ruột, mà là loài sói đói hổ dữ ăn tươi nuốt sống cháu .
Trên màn hình máy tính vang lên âm thanh từ video, là đoạn clip che mờ màn hình, ghi vụ t.a.i n.ạ.n xe.
Một trai thương nặng, một cô gái trẻ mặt mày tái nhợt bất lực.
Máu đỏ loang lổ càng gương mặt xinh của cô thêm nổi bật. là hiếm thấy nhan sắc như .
Không trách thằng cháu trai phát điên vì cô .
Khóe môi Hoắc Liên Thành cong lên, ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím, phát thêm một đoạn âm thanh khác.
Tiếng nắm đ.ấ.m nện thẳng thịt, lạnh lùng, sắc bén. Một gã đàn ông vì tình mà tay, đ.á.n.h đ.ấ.m hề nương.
Đáng tiếc, chứng cứ Cố Duật Chi ỷ thế bắt nạt, tay tàn nhẫn với nhà Hoắc gia vẫn kịp dùng, thì gặp t.a.i n.ạ.n xe đó.
Hoắc Liên Thành nhếch môi đầy châm chọc, giọng tiếc nuối:
“Dùng cái đầu nghĩ chuyện yêu đương của mà suy nghĩ thử xem. Cậu đ.á.n.h với Cố Duật Chi xong, ngay đó gặp tai nạn. Người sẽ nghi ngờ ai tiên, hả?”
“ còn thắc mắc lúc chị dâu m.a.n.g t.h.a.i uống t.h.u.ố.c gì thai nhi dị dạng , mới sinh đứa ngu ngốc như .”
“Còn về vị tiểu thư của , chẳng buồn nhắc tới nữa.”
Nói xong, Hoắc Liên Thành lạnh lùng cúp máy.
Nửa phút , điện thoại Lục Tư Ngôn rung lên dữ dội, điện thoại quen thuộc nhấp nháy màn hình.
Trong bóng đêm, khuôn mặt lạnh lùng của trai hiện rõ qua ánh sáng. Anh chỉ im lặng dãy nhấp nháy, cuộc gọi cúp gọi tới, lặp lặp mấy .
Một lúc lâu , Lục Tư Ngôn mới chạm tay màn hình. Giọng Hoắc Liên Thành giận đến phun máu, gào lên từ loa điện thoại:
“Lục Tư Ngôn! Cậu cút ngay về đây cho !”
“Cậu ngu ? Định con ch.ó l.i.ế.m chân khác ? Cậu xâm nhập trái phép hệ thống cơ mật của nhà , đầu óc bệnh hả?”
Bên , giọng Lục Tư Ngôn vang lên đều đều, chút d.a.o động:
“Xin đại tiểu thư .”
Trên màn hình, hàng loạt hình ảnh b.ắ.n như virus. Hoắc Liên Thành điên tiết nhấp chuột liên tục, nhưng máy tính im như tảng đá, nhúc nhích.
Ảnh chụp một cô gái bên cửa sổ, lưng tựa khung cửa, lưng là pháo hoa rực rỡ. Trước mặt cô là một trai cúi xuống, cả hai cùng mật.
Làn váy bồng bềnh như khói sương quấn lấy đôi chân trai trong bộ quần tây, trông tình cảm ngọt ngào vô cùng.
Nếu , còn tưởng đó là ảnh cưới của họ.
Hoắc Liên Thành hít sâu một , tức tối chửi:
“Đừng mơ! cái gì thì cái đó!”
Bên chỉ khẩy dập máy.
Hoắc Liên Thành tức điên, đá mạnh bàn, đó gọi một cú điện thoại khác:
“Đi kiểm tra xem, bên phần mộ tổ tiên vấn đề gì ?”
Anh trai, chị dâu đều ưu tú như , mà sinh cái thằng Lục Tư Ngôn khốn kiếp .
là bệnh thần kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-196.html.]
________________________________________
Cố Duật Chi tình hình tệ.
Nội tạng nhiều chỗ bầm tím, gáy va đập mạnh, mất m.á.u quá nhiều.
Cho dù ca phẫu thuật thuận lợi, cũng ICU một thời gian.
Khi phòng phẫu thuật truyền thông báo mới nhất, Khương Chi Chi siết chặt tay, cả trái tim như treo lơ lửng.
Cố Nhân Khang dường như lúc nào cũng bận, chờ ca phẫu thuật kết thúc rời ngay khi báo cáo.
Mẹ Cố ngay ngắn ở phòng VIP, chờ kết quả.
Thời gian trôi từng phút một. Đến khi Khương Chi Chi vội vàng chạy đến, đèn cấp cứu vẫn sáng.
Mẹ cô hỏi gì, chỉ khoác thêm áo cho cô, xuống bên cạnh, cùng cô chờ đợi.
Chẳng bao lâu, một đàn ông đeo bảng tên bước tới. Đó là thư ký Lâu của Cố Duật Chi, tính cách trầm .
“Khương tiểu thư, phiền cô theo một lát.”
Khương Chi Chi liếc , cô vỗ nhẹ tay con gái trấn an:
“Không , ở đây, sẽ chờ Duật Chi cùng con.”
Hành lang sáng trắng, phòng họp yên tĩnh. Thư ký Lâu mở cặp, lấy vài văn kiện, giọng bình thản:
“Khương tiểu thư, đây là những việc Cố thiếu chuẩn cho cô. Ngài dặn, nếu một ngày xảy chuyện ngoài ý , đưa cho cô.”
…
“Đây là căn hộ cao cấp ở Lệ Giang, thương nghiệp phát đạt, là nơi các bạn trẻ thường du lịch. Bên trong trang trí đầy đủ, cô thể dọn bất cứ lúc nào.”
“Đây là hợp đồng khu nghỉ dưỡng ở Malaysia, công chứng. Kinh doanh và quản lý đều do đội ngũ chuyên nghiệp phụ trách.”
“Còn đây là sản phẩm ủy thác ở nước ngoài, từ tháng Giêng năm hiệu lực. Mỗi tháng cô rút một trăm vạn, kéo dài 99 năm.”
Giọng thư ký vẫn điềm đạm, ánh mắt đầy ôn hòa:
“Nếu cô tái hôn, con, thì theo yêu cầu của Cố thiếu, mỗi đứa trẻ đều sẽ hưởng thêm 20 vạn mỗi tháng.”
Khương Chi Chi run run mi mắt, đôi mắt long lanh ướt nước.
Thư ký Lâu khẽ , đẩy khăn giấy tới:
“Khương tiểu thư, Cố thiếu thật sự yêu cô. Ngài dặn, nếu một ngày gặp chuyện, mong cô đừng quá đau buồn. Thế giới ngoài rộng lớn, cánh cô tự do.”
Một giọt nước mắt lăn dài.
Khương Chi Chi đưa tay ôm mặt, mặc cho nước mắt tuôn tràn, trái tim như xoáy sâu vực lạnh tối.
Cố Duật Chi tính toán tất cả cho cô.
Thậm chí kể cả khi cô cưới khác, sinh con với khác, vẫn sẵn lòng che chở.
Anh yêu đến mức… yêu cả những điều cô từng nghĩ đến.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn bờ vai run rẩy của thiếu nữ cùng tiếng nức nở nghẹn ngào.
Ánh nắng nghiêng qua cửa sổ, bóng tối sàn dần biến mất, nhưng trong lòng cô lạnh lẽo như băng.
Trong khoảnh khắc hoang mang , một bàn tay thô ráp ấm áp khẽ chạm lên gương mặt cô, giọng trầm thấp vang bên tai, dịu dàng đến tận đáy lòng:
“Bảo bối, chờ .”
“Chồng sẽ cho em tất cả những gì em .”