Anh chậm.
Giọng đứt quãng, như hòa lẫn với m.á.u trong cổ họng.
Chiếc xe lật mấy vòng, cuối cùng “ầm” một tiếng đ.â.m thẳng tảng đá lớn.
Khương Chi Chi ôm chặt, đầu ghì sát ngực, xung quanh là mùi m.á.u tanh đặc quánh nồng nặc.
cô thương chút nào.
Cố Duật Chi thở dốc khó nhọc, thở yếu ớt như ngọn gió sắp tắt.
Từ đầu tiên gặp gỡ, luôn như ngôi sáng cao cao tại thượng, ôn hòa, lễ độ, lúc nào cũng hảo một khe hở. Vậy mà giờ phút , chủ động xé bỏ lớp vỏ bọc kiêu ngạo mỹ , để lộ phần yếu đuối, thê lương nhất trong lòng .
Anh còn là thái tử Cố gia nâng niu, mà chỉ như một con thú nhỏ bỏ rơi từ sớm, co ro trong ký ức tuổi thơ mờ mịt, bất lực.
Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài khỏi hốc mắt. Khương Chi Chi ôm chặt eo , giọng run rẩy:
“Không… , Cố Duật Chi.”
Máu loang dính chặt kẽ ngón tay. Khương Chi Chi cố gắng tìm cách cầm máu, những ngón tay mảnh mai lướt qua thủy tinh vỡ và mảnh sắt bén nhọn, ấn chặt lên vai , ngăn m.á.u tuôn :
“Anh hề sai gì cả, giỏi. Anh chính là chồng nhất mà em từng thấy!”
“Duật Chi, luôn bao dung với em, dịu dàng, rộng lượng, trai thông minh. Gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, bao giờ mất phương hướng, còn trọng nghĩa khí, đến mức em chẳng thể hết …”
“Ngay cả em cũng luôn khen EQ cao, bảo giáo d.ụ.c . Bà còn mỗi đến nhà, bà sẽ chuẩn đủ món ăn thích. Anh là mà em luôn miệng khen là ‘con rể lý tưởng’…”
“Anh xuất sắc như , ai cũng quý mến, ai cũng quan tâm .”
“Anh từng sai gì hết, cho dù là con trai, vị hôn phu, bạn bè con rể… ở vai trò nào cũng đều quá . Không ai thể bắt .”
“Thật ?”
Giọng nghẹn , môi lạnh áp sát tai cô, run run thì thầm:
“Vậy tại em chịu chọn ?”
Đầu Khương Chi Chi “ong” một tiếng, cuối cùng cũng nhận điều gì.
Cô kịp trả lời thì Cố Duật Chi khẽ .
“Anh trách em.”
Bàn tay đang đặt gáy cô khẽ siết , ngón tay luồn qua tóc, nhẹ nhàng vuốt ve:
“Anh yêu em, Khương Chi Chi.”
“Em khác tất cả . Em đơn thuần, thiện lương, nhiệt tình, dũng cảm… Dù cả thế giới ác ý với em, em vẫn thể tự tiêu hóa, ôm lấy thế giới bằng trái tim trong sáng.”
“Mẹ em chăm sóc em , nuôi dạy em thành một cô gái hồn nhiên, luôn tràn đầy năng lượng đối mặt với thứ.”
“Có lẽ chính vì thế mà em tự nhiên hấp dẫn một kẻ thiếu thốn như . Em chỉ cần ở đó thôi, ánh sáng mặt trời cũng dừng em.”
“Ở bên em, ngay cả cái thế giới c.h.ế.t tiệt cũng còn đáng ghét như .”
Anh hiếm khi thốt lời thô tục mặt cô, nước mắt hòa với m.á.u nóng hổi rơi xuống.
“Anh vô tưởng tượng đến việc cưới em, cùng em xây dựng một mái nhà nhỏ ấm áp.”
“Anh thế nào để trở thành một chồng , nên chỉ thể gửi gắm tất cả trong những tác phẩm nghệ thuật, hy vọng em sẽ thích.”
“Anh thể dịu dàng với em mà chẳng cần gắng gượng. Em quá ngây thơ, dễ thương, cho dù em lỡ sai điều gì, cũng chẳng nỡ trách, chỉ trách bản bảo vệ em, để em khác lừa gạt.”
“Nhiều vây quanh em như , chỉ thể c.ắ.n răng tỏ rộng lượng, giả vờ bình tĩnh. trong lòng, hận thể g.i.ế.c sạch bọn họ.”
“Anh cũng ghen, đố kỵ, đau khổ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-193.html.]
“Bảo bối , tim cũng là thịt thôi.”
Nước mắt hòa với m.á.u chảy dài khuôn mặt. Anh ôm chặt cô, giọng nghẹn :
“Khương Chi Chi, cũng tình yêu của em. Anh cũng em yêu.”
“ dường như, cho dù cố gắng thế nào, em cũng sẽ yêu …”
Giọng yếu dần, chìm trong gian đặc quánh mùi máu, vòng tay siết lấy cô ngày càng chặt.
Trái tim Khương Chi Chi đau nhói như d.a.o cắt, như bông ướt nhét đầy trong ngực, đến cả thở cũng khó khăn.
Cô nhận quá nhiều sự dịu dàng và che chở từ , nhưng là nợ nhiều nhất.
“Không , , Cố Duật Chi, em thích …”
Cô ôm chặt hơn, áp mặt n.g.ự.c , nhịp tim yếu ớt khác xa đây, lòng hoảng loạn đến cùng cực:
“Em thích , Cố Duật Chi.”
“Anh mà, từ lâu em , thương em nhất chính là Cố Duật Chi.”
Giọng cô run rẩy, mang theo sự ngơ ngác:
“Chỉ là… em tình yêu nam nữ là thế nào.”
“Cố Duật Chi, dạy em .”
Cô ngẩng đầu, vụng về hôn lên má , bắt chước cách thường hôn , ánh mắt rối bời, năng cũng lộn xộn:
“Anh từng , sẽ cho em tất cả.”
“Đừng như , bác sĩ sắp đến , nhất định sẽ …”
“Chuyện gì để khi khỏe hãy , , Duật Chi, bác sĩ sắp đến …”
Anh ôm cô chặt hơn, khóe môi nhếch lên một nụ chua xót, giọng yếu ớt vang trong xe, như thể cùng sinh mệnh trôi :
“ vợ thì sẽ nữa.”
“Chi Chi, đôi khi cũng mơ hồ lắm… Như thể luôn bận rộn, nhưng chẳng rốt cuộc vội vì ai.”
“Cả đời hư vô, đến lúc ngay cả cơ hội nắm lấy hạnh phúc cũng .”
Anh hôn khẽ lên mái tóc cô, như đang dặn dò cuối, tất cả đều vì nghĩ cho cô:
“Lục Tư Ngôn còn trẻ quá, Tịch Cận thì ngốc. Hai đó chỉ hợp để vui chơi thôi.”
“Vợ , nếu em buộc chọn một để kết hôn, Bùi Hạc Niên sẽ là lựa chọn nhất. Cậu tàn nhẫn, thủ đoạn, cả Bùi gia đều lời , cưới thì cả thành phố A sẽ ai dám bắt nạt em. Tất nhiên, quá độc đoán, chiếm hữu mạnh, thể sẽ khiến em thấy ấm ức…”
Cố Duật Chi dừng một chút, nắm lấy cổ tay cô, kéo tay cô chạm má :
“Nếu em vui, thể tát thẳng mặt .”
“Cậu yêu em, sẽ nỡ để em chịu khổ.”
Nói đến đây, .
Đôi mắt dài hẹp của tràn ngập máu, đỏ rực như nghi lễ hiến tế quỷ dị.
Giọng khàn đục, như tiếng gọi của một linh hồn oan nghiệt.
Một tay kéo “cô vợ nhỏ” lòng, ôm khẽ dỗ:
“Nếu dám phụ em, thành quỷ cũng sẽ tha cho .”