Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-11-16 15:23:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi trưa, nắng vàng trải khắp.

Tài xế xoay vô lăng, thuận lợi cua qua một đoạn đường cong.

Hai bên đường cây xanh rợp bóng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, loang lổ đổ xuống mặt đất như từng mảng vàng vỡ vụn.

Bàn tay to của Cố Duật Chi nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của Khương Chi Chi, tận hưởng khoảnh khắc yên bình.

Ánh sáng hắt lên mặt đồng hồ nơi cổ tay , kim giây chậm rãi di chuyển về phía .

Đường giờ nghỉ trưa khá vắng, xe ít hẳn.

Tài xế nhấn ga, xe tăng tốc.

Lại qua đường hầm quen thuộc, hệ thống điện sửa, đèn sáng rực.

Ánh sáng bao trùm cả xe. Trong gian chỉ còn mùi hương Đại Tây Dương nhè nhẹ cùng mùi hương quen thuộc Cố Duật Chi. Khương Chi Chi ôm chặt , an tâm bất giác căng thẳng.

Bỗng giọng vang lên, bình thản:

“Lần nhất quyết đòi lên xe, hai bắt đầu quen từ khi đó ?”

Cả Khương Chi Chi cứng .

Cô luôn nghĩ Cố Duật Chi rộng lượng, sẽ nhắc tới chuyện . ngờ, khi tình huống lặp , đột nhiên thẳng .

Khương Chi Chi kịp chuẩn , suýt c.ắ.n lưỡi khi lắp bắp định đáp.

Bàn tay vuốt gáy cô, như khẽ, mang chút giễu cợt:

“Vậy là bắt đầu từ khi nào?”

Anh hỏi xong, dường như tự nhận thấy câu hỏi đó chẳng nghĩa lý, liền hỏi tiếp:

“Thật chỉ , trong lòng em, em thích hơn rốt cuộc là , ?”

Tài xế phía toát mồ hôi lạnh. Xe khỏi đường hầm, ánh nắng rọi thẳng kính, lóa mắt trong một khoảnh khắc.

Tiếng phanh gấp chói tai vang lên, tài xế hoảng hốt dẫm phanh, đầu xe lệch mạnh.

Khương Chi Chi theo quán tính hất về phía .

Ngay lập tức, bàn tay to của Cố Duật Chi ôm chặt cô , che đầu cô, kéo n.g.ự.c .

“Túi khí” bật ầm một tiếng, va chạm dữ dội tiếp nối, tiếng la hét hoảng sợ cùng những câu c.h.ử.i thô tục vang dậy trong xe.

Qua kính chắn gió rạn như mạng nhện, Khương Chi Chi mơ hồ thấy một chiếc xe trộn bê tông xuất hiện sai chỗ, chắn ngang con đường.

Cạnh cửa xe chọc một ống thép lớn. Xe trộn bê tông ép chặt xe của họ, khung xe phát tiếng kẽo kẹt rùng rợn.

Mùi xăng rò rỉ cùng mùi m.á.u tanh lan tràn, nghẹt thở.

Một thứ ấm nóng chảy xuống trán Khương Chi Chi, tràn mắt.

Cô chẳng còn thấy gì, chỉ đưa tay mò lên mặt Cố Duật Chi.

Giọng khàn, run nhẹ, vẫn cố trấn an:

“Đừng nhúc nhích, bảo bối, đừng cử động… Không …”

Xe dừng lắc lư, thêm một tiếng “rắc” lớn.

Khương Chi Chi hét thất thanh, m.á.u mũi tanh nồng nhỏ xuống môi, chảy cổ họng.

Khung xe méo mó, ánh nắng hắt ngoài cửa sổ, bóng đổ vặn vẹo mặt đất.

gọi tên , cố gắng mò lấy điện thoại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-192.html.]

Anh giữ chặt cô, giọng trầm yếu :

“Đừng… mảnh vỡ kính.”

“Xe gặp nạn sẽ tự động gửi tín hiệu cầu cứu. Đồng hồ của cũng chip, sẽ báo vị trí và tình trạng…”

“Chi Chi…”

Anh gọi tên cô thật khẽ, môi dính m.á.u chạm lên tóc cô.

“Đây là đầu… em quan tâm đến .”

Bên ghế lái, tài xế còn động tĩnh.

Chiếc xe trộn bê tông phía ngoài cuối cùng cũng dừng . Một đàn ông trung niên mặc đồ công nhân vội nhảy xuống, biển xe, ghé sát quan sát. chỉ thoáng , ông hoảng hốt rụt , vội trèo lên xe trộn, dựng chắn thép.

Ầm! Thân xe ép lệch, lao xuống ven đường.

Trong cảm giác chao đảo dữ dội, Cố Duật Chi ôm chặt Khương Chi Chi, ghì đầu cô sát n.g.ự.c .

Tiếng va đập, tiếng vỡ loảng xoảng vang khắp xe.

Tim Khương Chi Chi như ngừng đập, cô hoảng loạn gọi hệ thống, nhưng hệ thống lạnh lùng im lặng, chút phản hồi.

Cô chỉ còn ôm chặt , run rẩy:

“Cố Duật Chi, ? Anh thương nặng lắm ?”

Anh ho khan, thở nóng hổi phả lên đỉnh đầu cô.

“Anh .”

giọng lạc hẳn, cố gượng.

“Chi Chi… em từng nước ngoài tìm , .”

Cô giật , tim như ngừng đập.

“Hôm đó, lái xe tìm em, tận mắt thấy em lên xe Tịch Cận.”

Giọng khựng , khe khẽ bật , xen tiếng ho dữ dội. Máu loang ấm nóng nhỏ xuống mặt cô.

“Em tin Tịch Cận.”

“Em yêu Bùi Hạc Niên.”

“Đến cả Lục Tư Ngôn cũng là bạn em nhiều năm.”

em… lúc nào cũng đối xử vô tình với .”

Máu hòa với nước mắt chảy xuống, giọng vang khàn trong khoang xe méo mó, lạnh lẽo mà tuyệt vọng:

“Dường như luôn … Cả thế giới đều yêu họ. Dù nghèo khó giàu sang, họ đều vì họ mà hết lòng.”

“Ngay cả đứa em cùng cha khác mà ai cũng ghét, vẫn bênh vực, bảo vệ.”

“Còn … từ đầu đến cuối, như thể nguyền rủa. Cha , em, bạn bè, kể cả nâng niu nhất trong tay… đều bỏ rơi .”

“Anh sinh xứng yêu , Chi Chi?”

Anh gọi cô, thở yếu ớt, giọng gần như van vỉ:

“Anh sai ở ? Là vì vô dụng ?”

“Hay vì sinh vốn mang , định sẵn dù thật lòng đến cũng chẳng đáp , chỉ đổi lấy một cái danh ‘ ’… cùng một lời từ hôn?”

“Cho nên… em cũng cần ?”

 

Loading...