Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 191
Cập nhật lúc: 2025-11-16 15:23:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
【Hai đ.á.n.h .】
Tiếng bước chân của cô gái vang lên trong bếp thì giọng hệ thống xuất hiện, xen lẫn chút khó hiểu:
【Cô định xem ?】
Khương Chi Chi giận dỗi từ chối:
【Không, ở đại học A hai đó đ.á.n.h suýt chút nữa vạ lây .】
【Hơn nữa ở đây, họ sẽ dám quá .】
Vừa dứt lời, Khương từ bếp bước , tay còn đeo tạp dề. Vừa mở miệng:
“Chi Chi, đây nếm thử xem thế nào——”
Ánh mắt rơi xuống cổ con gái, lời trong miệng lập tức khựng , gương mặt đầy kinh ngạc.
Khương Chi Chi vui vẻ chạy tới: “Mẹ, để con nếm thử!”
Viên bò băm cay cay bỏ miệng, cô còn đang nhai ngon lành thì bắt gặp vẻ mặt đặc biệt… xuất sắc của .
Cả thế giới quan của như sụp đổ, ngón tay run run khẽ chạm lên cổ con gái.
Đầu ngón tay trượt xuống, chạm thêm một vết khác:
“Có… hai dấu?”
Mẹ Khương bỗng thấy trời đất tối sầm, lắp bắp thành câu:
“Con với Duật Chi… còn Tiểu Lục… mấy đứa——”
Khương Chi Chi lúc mới chợt hiểu bà đang nghĩ gì, vội vàng lắc đầu:
“Không ! Đây là con tự véo! Bọn con chỉ chuyện thôi, thật sự chuyện gì xảy hết! Mẹ, như nghĩ!”
Rõ ràng hiểu lầm, nhưng mặt Khương Chi Chi vẫn nóng bừng.
Cô dứt khoát đưa tay nhéo lên cổ thêm nữa:
“Đấy! Chính là như ! Con nhéo một cái là ngay!”
Mấy vết đỏ nổi bật làn da trắng như tuyết, kiểu gì cũng khó tin.
Lần đầu tiên Khương Chi Chi mới thấy mặt đổi đủ loại biểu cảm đến thế.
Không rõ bà tin , chỉ thấy đôi mắt dịu dàng vốn ngày thường nay mở to, giọng cũng còn liền mạch:
“Ờ… … …”
“Chi Chi …”
“Tối nay con qua tìm … chuyện với con…”
Nói xong, bà Thương Tú Lan luống cuống như mất hồn, vội bếp.
Khương Chi Chi ôm gương mặt nóng rực, tai đỏ bừng, lặng lẽ bước ngoài.
Bữa cơm hôm trở nên vô cùng kỳ lạ.
Cố Duật Chi điềm nhiên, chỉ là khóe môi vương chút máu.
Lục Tư Ngôn thì mặt biến sắc, cổ vẫn còn vết tím bầm.
Mẹ Khương ăn cơm mà cứ thất thần.
Chỉ Khương Chi Chi là cứ thỉnh thoảng , liếc , nhiều định nhưng thôi.
Mọi ngầm hiểu, ai nhắc tới chuyện xảy , lẳng lặng ăn cơm.
---
Ăn trưa xong, Khương Chi Chi tiện đường nhờ xe Cố Duật Chi.
Ngoài cửa sổ xe, Lục Tư Ngôn đó lưu luyến rời, mấy gì thôi:
“Đại tiểu thư định dạo đến khi nào? Đến lúc đó gửi vị trí cho , lái xe tới đón.”
Khương Chi Chi chỉ thuận miệng đưa một khung giờ, vì thật cô hẹn gặp bạn offline.
Ánh mắt Lục Tư Ngôn lướt qua trong xe, dừng Cố Duật Chi. Ngón tay gõ nhẹ lên khung cửa kính, ngẩng đầu, để lộ rõ vết bầm cổ:
“Tính khí Cố thiếu luôn bộc trực, đại tiểu thư cùng … ngày thường cũng nên cẩn thận một chút…”
Trong xe, Cố Duật Chi chỉ hờ hững liếc mắt, ngón tay ấn nút điều khiển.
Cửa kính xe từ từ kéo lên, buộc Lục Tư Ngôn rút tay về.
Chiếc xe màu đen lao , cuốn theo bụi mù biến mất ở cuối con đường.
Lục Tư Ngôn nhếch môi , mở điện thoại.
Một tin nhắn mới bật lên, ghi tên gửi là Hoắc Liên Thành:
[ Xong việc ? Gửi ảnh và ghi âm cho .]
Lục Tư Ngôn bấm vài cái, đó gửi một tin khác:
[ Nhớ giữ lời hứa với . ]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-191.html.]
---
Trong bữa cơm, đều như chẳng chuyện gì, ai nhắc tới.
trong xe yên tĩnh đến lạ. Ngoài bác tài nghiêm chỉnh phía thì chỉ còn cô và Cố Duật Chi.
Cô thể giả vờ thấy, nhất là khi vết thương cứ đập thẳng mắt.
Ngón tay thon dài của Khương Chi Chi khẽ chạm khóe môi :
“Có đau ?”
Người đàn ông cạnh cô bằng ánh mắt dịu dàng, bàn tay to khẽ xoa mái tóc cô:
“Đau lắm.”
Giọng trầm, khẽ khàng mà như nũng nịu. Đôi mắt hẹp dài ánh lên vẻ sâu tình, cúi xuống thì thầm:
“Vợ ơi, đau quá.”
Giọng nhẹ, điệu cũng mềm.
Khương Chi Chi đỏ tai, ngón tay run run dừng ở đường viền cằm cứng cáp của .
Cô lưỡng lự một chút :
“Hay lát nữa ghé tiệm thuốc, em mua ít t.h.u.ố.c bôi cho nhé?”
Gương mặt điển trai mắt cong môi khẽ.
Cánh tay rắn chắc siết , dễ dàng nhấc bổng cô lên, ôm trọn lòng.
Ngồi đùi , cô cảm nhận rõ ấm nóng rực xuyên qua lớp vải truyền sang.
Cố Duật Chi cao gần 1m9, một tay ôm trọn cô trong ngực, bờ vai rộng đến mức gần như bao phủ cả cô.
Giọng trầm thấp, đầy mê hoặc:
“Thổi cho , bảo bối.”
“Cố Duật Chi, ấu trĩ thật đấy, mấy trò trẻ con em 8 tuổi chơi nữa …” Cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu, đưa bàn tay lạnh áp lên mặt , cúi xuống.
Môi cô khẽ hé, phả thở thơm ngọt, dễ khiến liên tưởng tới những câu chuyện về yêu tinh trong sách.
Yết hầu Cố Duật Chi khẽ trượt, bàn tay siết chặt eo cô, giọng khàn khàn đầy kiềm chế:
“Mấy hôm gặp… nhớ ?”
Khương Chi Chi thẳng thắn: “Có chứ!”
Thực ngày nào cô cũng nhớ, còn lo sẽ bất ngờ gọi video cho . Ngay cả chuyện chui chăn để điện thoại, cô cũng từng nghĩ tới.
dường như quá bận, ngoài vài tin nhắn và vài cuộc gọi ngắn, chẳng bao giờ gọi video.
Nghe cô thế, môi khẽ cong, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:
“Nhớ như thế nào?”
Giọng trầm ấm bên tai, ngay cả nụ hôn chẳng chút gợi tình cũng khiến đỏ mặt.
Khương Chi Chi níu lấy vạt áo sơ mi , bối rối:
“Thì nhớ em thế nào, em nhớ y như !”
Cố Duật Chi nhướn mày, như .
Cô sợ , vốn luôn nghiêm túc hư, vội đưa tay che miệng , năn nỉ:
“Duật Chi… đừng trêu em nữa…”
Anh , ôm chặt cô lòng, bàn tay đặt lên gáy khẽ ấn xuống.
Hơi thở nóng bỏng quấn lấy, vòng tay dài rộng siết chặt, giam cô trong lồng ngực.
Cô gái hề chống cự.
Với một ghen chiếm hữu mạnh như Cố Duật Chi, đây là cách kiềm chế nhất .
Khương Chi Chi chậm rãi vòng tay ôm lấy eo .
Hai trái tim chạm , cần lời , chỉ còn sự bình yên lặng lẽ.
Trong xe thoang thoảng mùi hương, hương linh sam mát lạnh xen lẫn mùi cỏ ngải nhè nhẹ, tựa như trong khu rừng yên tĩnh tuyết rơi.
Cô dụi nhẹ n.g.ự.c , len lén hít một nơi cổ áo.
Cô thấy ánh mắt u ám sâu thẳm của đàn ông, ánh mắt ẩn chứa ghen tuông mãnh liệt, lý trí và xúc động như thiêu đốt.
Anh càng ôm chặt, như vùi cô sâu hơn lòng.
Trong thở tham lam, khát khao cuồng nhiệt, hận thể nuốt chửng cô, hòa tan từng tấc da thịt.
Chỉ như , cô mới thôi ngoan ngoãn giả vờ.
Mới thôi nghĩ đến chuyện hủy hôn.
Mới thôi rời xa .