Nắng gắt tràn xuống mặt đất.
Từ khu đỗ xe nhà họ Khương , trong chiếc áo khoác lông ấm áp ngăn gió lạnh, Cố Duật Chi vì niềm vui gặp mà tim nóng bừng lên, mồ hôi thấm cả lưng.
giọng mềm nhẹ rơi xuống giống như một lưỡi d.a.o sáng loáng, đ.â.m thẳng tim , khuấy đảo bên trong khiến m.á.u như tuôn trào, đau đớn đến mức gần như vững.
Trái tim như d.a.o cắt, thở cũng khó nhọc.
Gió lạnh quét qua gáy, khiến sống lưng cứng ngắc, còn đáng sợ hơn cái đêm tuyết phủ kín núi .
Ít hôm đó, chắc thể tìm yêu.
hôm nay, mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi công tác, Bùi Hạc Niên thương nặng, thì cô đổi ý.
Cô là .
cô bước hôn nhân với .
Dưới ánh nắng rực rỡ, gương mặt tuấn vẫn phủ một tầng u tối.
Đôi mắt hồ ly đen sâu thẳm hiện lên vẻ sắc bén xen lẫn mơ hồ. Anh chỉ lặng lẽ ở cửa, giống như cái đêm tuyết phủ đình viện, lắng tiếng tim từng nhịp một rạn nứt.
Ngón tay vô thức chạm vị trí chiếc nhẫn ban chỉ từng đeo, nhưng nơi đó giờ trống rỗng.
Trong thoáng chốc, như căn nhà cũ của họ Cố đêm khuya, bốn bề là tiếng dế rả rích, bám lấy m.á.u thịt và linh hồn , kéo xuống vực sâu đầy oán hận và u tối.
Anh ghét cha luôn kiểm soát tất cả.
Anh khinh thường Cố Yếm hèn hạ.
Anh hiểu nổi sự yếu đuối khát cầu tình thương của .
rốt cuộc, vẫn chảy dòng m.á.u nhà họ Cố.
Anh cũng thấp hèn như bọn họ.
Thậm chí còn thấp hèn hơn.
Dưới ánh nắng, bóng dáng cao gầy đó, lặng lẽ nhắm mắt, che nỗi đau tận cùng nơi đáy mắt.
Gió lạnh lướt qua mu bàn tay, như vệt m.á.u khô đặc còn đọng từ đêm đó.
Người đàn ông cả đời sai lầm từng dạy một câu, lẽ là đúng:
Quyền lực mới là thứ nâng đỡ cốt cách nhà họ Cố.
Có quyền lực, thì tất cả.
Vị hôn thê của quá ngây thơ, gài bẫy, dệt thành một chiếc lưới mê hoặc lừa rời khỏi .
Đáng c.h.ế.t chính là bọn chúng.
Là vì nhân nhượng, mới để kẻ khác cơ hội chen .
Nếu tất cả bọn chúng đều biến mất thì bao.
Còn cô gái nhỏ đáng thương chỉ thể trong vòng tay .
Anh nhất định sẽ cho cô một cuộc sống hơn bây giờ.
Để cô yêu thêm nữa.
---
Trong phòng khách, câu chuyện đổi hết đề tài sang đề tài khác.
Từ việc cúng Táo Quân, đến chiều xem nhãn hiệu, từ tiệc tất niên nên nấu món gì đến sang năm nghỉ ở …
Người đàn ông ngoài cửa lâu, nhân cơ hội, ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa:
“Mẹ, Chi Chi.”
“Duật Chi tới !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-184.html.]
Mẹ Khương vội vàng dậy.
Mẹ vợ con rể, càng càng lòng.
Huống hồ Cố Duật Chi trẻ tuổi tài giỏi, phong độ nho nhã, đối xử với con gái bà. Anh thường xuyên chạy sang, quà cáp mang tới ít, từ xuống nhà họ Khương đều quý mến.
Chưa từng ai xứng đáng con rể.
Khương Chi Chi cũng dậy: “Anh Duật Chi.”
Trợ lý quen việc, đặt quà xuống, :
“Lần Cố tổng công tác ở thành phố S, trong lòng vẫn nhớ phu nhân và tiểu thư, khắp nơi tìm mua quà. Đây là hàng thêu thủ công cao cấp nhất, dùng tơ vàng, chỉ bạc, lông công, mấy năm còn chọn quốc lễ đấy.”
Mẹ Khương tươi , tay nhẹ nhàng vuốt hoa văn vải:
“Thật khó cho con, công tác vất vả còn nhớ tới dì.”
Khóe môi Cố Duật Chi cong nhẹ, một tay đặt vai Khương Chi Chi, ánh mắt chân thành:
“Là Chi Chi lo lắng tặng quà gì, nên con mới chọn . Nhân viên bán hàng cũng vải và hoa văn mang ý nghĩa cát tường, hợp với .”
Mẹ Khương khen ngợi, ánh mắt lấp lánh:
“Quý giá quá.”
Cố Duật Chi mỉm :
“Chỉ khi may thành quần áo để mặc thì mới thực sự giá trị.”
Khương Chi Chi ngẩng đầu , trong lòng thêm áy náy.
Anh tặng nhiều quà như , thứ quý giá đều cất kỹ. Nếu một ngày hủy hôn, tất cả cũng chỉ thể trả .
tâm huyết mà đặt thì ai thể đền bù .
Nghĩ , lòng cô chùng xuống, ánh mắt cứ dõi theo chớp.
Dường như nhận , cúi đầu khẽ chạm tay má cô.
“ lúc lát nữa xong việc cúng Táo Quân, sẽ nhờ dì vài món mới cho hai thử nhé.”
“Ừ, hai đứa lâu gặp, vườn dạo . Mẹ giọng Duật Chi khàn, lát nữa sẽ nấu canh lê cho uống.”
Anh gật đầu , để Chi Chi dắt tay kéo ngoài.
---
Chỉ một thời gian ngắn gặp, chú thỏ đen từng thương giờ béo , lông mượt bóng loáng.
Nó chiếm riêng một góc trong nhà kính trồng hoa, còn cả một chiếc ổ to, khoác bộ đồ vàng nhạt trông tròn đáng yêu.
Gan cũng to hơn, thấy họ tới thì giả vờ ngơ, hai mắt sang chỗ khác, miệng vẫn nhai rau rào rạo.
Khương Chi Chi kéo Cố Duật Chi xổm xuống, đưa cho nó cọng rau, nắm cổ tay , quơ quơ mặt thỏ:
“Than Nắm, ba con tới đây!”
Người đàn ông điển trai vẫn chăm chú cô. Nghe câu đó, ánh mắt thoáng mềm .
Cô lúc nào cũng , chỉ một câu thôi thể dễ dàng chi phối vui buồn trong lòng .
“Anh Duật Chi ——”
Cô ngẩng mắt lên, ánh long lanh. Mái tóc khẽ bay, khóe môi đỏ cong cong:
“Làm đây, hình như nó nhận ?”
Ngón tay đang cầm cọng rau của Cố Duật Chi thoáng khựng , mắt sâu thẳm thẳng cô, khóe môi nhếch lên:
“Ừ… đúng là cần nữa.”