Ngoài cửa sổ yên tĩnh, lác đác vang lên tiếng tuyết rơi.
Cảm giác gấp gáp, nguy hiểm và xa lạ khiến Khương Chi Chi chỉ thấy trong đầu như sợi dây thần kinh kéo căng đến mức tê dại cả da đầu.
Thiếu niên ngày nào nay lớn lên, sáu năm gặp, vẻ non nớt biến mất, bằng một Tịch Cận khác.
Vẫn là , vẫn là bạn thanh mai trúc mã luôn ở bên cô… nhưng giờ phút , bắt nạt cô.
Hơi thở nóng hổi phả môi, gần đến mức khiến thần kinh cô như xé rách. Cả sống lưng lạnh ngắt, đối lập gay gắt với nóng .
Đôi mắt trong veo chớp chớp, mờ mịt dần dần tỉnh táo .
Ngay lúc thở nồng mùi rượu của gần như chạm đến môi , cô bỗng bừng tỉnh.
Ly rượu va chạm vang một tiếng giòn, Khương Chi Chi vội vàng đẩy vai , hoảng loạn mặt :
“Tịch Cận…”
Cô gọi tên khe khẽ, giọng run run vì tim đập quá nhanh:
“Em… mệt .”
Cô xoay trốn nhà vệ sinh. Tiếng nước chảy vọng cánh cửa đóng kín. Một lúc , giống như con thỏ đuổi, cô vội vã chạy về phòng, chui chăn, trốn kỹ đến mức chẳng lộ chút nào.
Tịch Cận vẫn cửa sổ, mắt khẽ rũ, im lặng lâu.
Ngoài tuyết gió quét qua, phản chiếu gương mặt lai trai đến mức mỹ.
Không bao lâu , khóe môi mới nhếch lên, đáy mắt lạnh lẽo tan , như như một chút.
Quả nhiên, cái danh “trúc mã dịu dàng” chút sức nặng nào trong lòng cô.
Cô thể để Bùi Hạc Niên ôm chặt, hôn đến môi rách, nhưng chấp nhận .
Dù là ở tiệc nhà họ Tịch, suýt chút bày tỏ, cô đều .
Cơn gió đêm vỗ cửa kính. Tịch Cận quỳ xuống, nhặt mảnh ly vỡ. Rượu đỏ tràn , loang mặt bàn sứ trắng, ánh sáng ngoài cửa sổ hắt xuống, như m.á.u trái tim vỡ vụn.
Giọt rượu nhỏ xuống thảm, im lặng đến nghẹt thở.
“Tịch Cận…”
Giọng mềm mại khe khẽ từ giường vọng đến, mơ hồ như ảo giác.
Anh quá quen với những ảo giác do khát vọng sinh , chẳng phân nổi thật mơ.
Bàn tay cầm khăn ướt của siết chặt, ấn xuống vết rượu đỏ loang lổ.
“Anh…”
Tiếng gọi nhỏ bé vang lên, chăn nghẹn, giọng mũi lẫn run rẩy:
“Em sợ quá… dỗ em …”
Bóng phản chiếu cửa kính chợt cứng đờ.
Ngỡ ngàng trong mấy giây, nhanh chóng bước về phía giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-177.html.]
Trong chăn là một bóng nhỏ nhắn co rúc, chỉ để lộ vài sợi tóc mềm rơi gối. Cô trốn như hồi nhỏ mỗi khi giận dỗi tủi , chui chăn che kín mặt.
Đứng bên giường, hàng mi Tịch Cận khẽ run, ánh mắt dần dịu . Anh cẩn thận quỳ xuống, chậm rãi ôm trọn cô, qua lớp chăn mỏng, vẫn siết chặt cô lòng.
Không lời nào, chỉ còn tiếng tim đập “thình thịch” hòa .
Như ngày xưa, khẽ vỗ nhè nhẹ qua lớp chăn, bàn tay to ấm áp luồn tóc cô, dịu dàng dỗ dành.
Ánh đèn đầu giường mờ dần. Tịch Cận đang tính rút chăn , để cô ngủ thoải mái hơn, thì trong chăn vang lên một giọng khẽ đến mức run rẩy:
“Tịch Cận… em sợ.”
Cánh tay bỗng siết chặt, giọng khàn:
“Sợ cái gì?”
Một bàn tay nhỏ thò , níu lấy áo .
“Em nữa… đừng như với em…”
Giọng đầy uất ức, chậm rãi, lẫn cả hoang mang:
“Em mất . Em sợ chúng ngay cả bạn bè cũng chẳng nổi nữa…”
“Anh giống những khác… em thể đối xử với hời hợt …”
Cô lẩm bẩm liên tục, cuối cùng giọng nhỏ dần, mang theo chút nức nở:
“Tịch Cận, bạn cả đời ? Như chúng sẽ phản bội , sẽ chia tay, xa cách. Vĩnh viễn là bạn nhất, là trúc mã thiết nhất… ?”
Cô lặp lặp hai chữ “vĩnh viễn”. Đổi , bên ngoài, Tịch Cận chỉ ôm chặt hơn.
Anh khàn giọng:
“Là vì thế nên em từ chối ?”
“Chi Chi… thể phản bội em chứ? Trên đời , ai hiểu em hơn ?”
Anh khẽ , thì thầm:
“Hồi nhỏ em , ngủ dậy thấy là , bạn kéo tóc cũng , thấy đ.á.n.h cũng , còn lấy nước mắt bôi áo trắng của … Lúc đó em phiền như , cũng từng ghét em. Anh thể phản bội em ?”
Vừa dứt lời, từ trong chăn, cô bất ngờ kéo mạnh, ló khuôn mặt xinh rối, mắt đỏ hoe, ấm ức trách móc:
“Anh thấy em phiền lắm đúng ?”
Tịch Cận chằm chằm đến ngượng, gãi đầu:
“Ừm… cũng phiền thật…”
Anh nhớ bao cô cho chơi game, đ.á.n.h bóng, tiệm net… cái gì cũng bắt dính lấy , về mách lớn.
Cứ thế tố đến mức đau cả đầu.
Nghe xong, mắt Khương Chi Chi càng đỏ, tức giận trừng , đẩy một cái, giọng nghẹn:
“Tránh , Tịch Cận! Anh đúng là đáng ghét! Ai thèm phiền , em tìm khác !”