Ở bên Tịch Cận thật sự nhẹ nhàng.
Hơn nữa, hai còn chung một đoạn ký ức tuổi thơ.
Những chuyện qua giống như trang sách cũ ố vàng, cái nhớ rõ, cái mờ nhạt.
mắt cô là bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên, đó là sự tồn tại chân thật nhất.
Ở bên , Khương Chi Chi luôn nhớ đến những điều , trong sáng của quá khứ.
---
Khương Chi Chi thích ăn cơm, chỉ gắp phần mặt của sushi.
Tịch Cận tự nhiên cầm nốt phần cô bỏ dở ăn hết, cả phần nước trái cây còn thừa cũng uống luôn.
Bầu khí thoải mái, Khương Chi Chi còn gọi thêm một chai rượu trái cây.
Nhiều loại quả mọng trộn hương, nút gỗ mở thoảng mùi cherry và dâu tằm.
Hai cửa sổ sát đất, ngắm ánh đèn Manhattan rực rỡ phía xa.
Khương Chi Chi nhấp một ngụm rượu trái cây, khẽ thở dài:
“Không ngờ mới 6 năm mà ba thành như thế … Em thậm chí còn nhận ba trong ký ức của em nữa.”
Cô cúi hàng mi cong xuống, ánh mắt chút ảm đạm:
“Hồi nhỏ em luôn nghĩ là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới. Mẹ là nhất, ba là ba trách nhiệm nhất.
Ông tan sẽ mua hoa hồng cho , sẽ cõng em vai giả ngựa.
Ông từng , và em, cuộc đời ông đủ …”
Cô nhấp một ngụm, ánh mắt mờ mịt:
“ em hiểu, chỉ 6 năm thôi mà thứ đổi đến ?”
Tịch Cận chạm cốc với cô, ánh mắt xanh lam đau lòng, giọng nhẹ:
“Có khi… thứ đều đổi, mà là ông che giấu nổi nữa.”
Khương Chi Chi ngẩng đôi mắt lấp lánh nước lên .
Tịch Cận xoa đầu cô, chậm rãi :
“Hồi trẻ, dì Thương là hoa khôi trường, gia cảnh , nhiều theo đuổi. Còn chú Khương từ quê , đỗ đại học A, tiếng phổ thông còn ngọng, tiếng Anh thì kém. Nếu là em, gặp một giỏi giang, chói sáng như thế, em sẽ nghĩ gì?”
Khương Chi Chi nghĩ một chút: “Có lẽ em sẽ ngưỡng mộ.”
Tịch Cận gật đầu:
“ chú Khương dũng cảm, theo đuổi dì Thương bỏ cuộc: tỏ tình, tặng hoa, thơ tình, cùng chơi hồ… Với thành tích học giỏi, ngoại hình sáng sủa, con gái thích cũng dễ hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-176.html.]
Nếu câu chuyện dừng ở thời sinh viên, thì đúng là một chuyện tình . khi nghiệp, đúng là gặp phản đối, tuy dì Thương kiên trì, chú Khương cũng buông tay.
Áp lực bên ngoài càng lớn, họ càng phản nghịch, nghĩ rằng chỉ cần tình yêu là thể chống tất cả. Sau đó em, gia đình đành chấp nhận.
Có bối cảnh nhà vợ, chú Khương tiết kiệm ít nhất 20 năm phấn đấu. Không cần từ vị trí nhỏ, cần chen công ty lớn. Cái giá ông trả… chỉ là một mối tình tô hồng. đổi , ông lấy con gái nhà giàu, tình lợi, lỗ ?”
Anh mím môi, ánh mắt sâu hơn:
“Có lẽ ngay từ đầu, ông tâm tư ‘leo lên’ , Chi Chi.”
Chi Chi sững sờ.
Trong ký ức tuổi thơ, ba cô yêu sâu đậm, cùng chống chọi khó khăn, cuối cùng nên duyên vợ chồng.
trong lời kể của Tịch Cận, nó giống như một cuộc săn mồi tính toán.
Ánh đèn hắt lưng Tịch Cận, chiếu đôi mắt , khiến giọng trầm khàn:
“Chi Chi, đừng quá tin đàn ông.”
“Họ sẽ lừa dối, sẽ nhiều điều ngọt ngào giả dối.”
Khương Chi Chi cầm ly rượu, miệng thoáng đắng.
Một lúc , cô chằm chằm , thì thầm:
“Vậy còn , Tịch Cận? Anh cũng sẽ lừa em ?”
Vai rộng của khẽ cúi xuống, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy cô.
Trong trí nhớ, bé thiếu niên biến thành một đàn ông trưởng thành, trai và nguy hiểm.
Anh ghé sát , hương rượu phảng phất, bàn tay thon dài đặt lên cổ cô, buộc cô ngẩng mặt.
Khoảng cách quá gần, thở dường như hòa một.
Môi gần sát môi cô, nóng phả , giọng khàn khàn:
“Anh cũng là , bảo bối.”
Anh gọi cô bằng cách gọi xa lạ , thở nóng rực lướt qua môi cô.
“Đừng tin .”
“Anh tưởng tượng khổ em cả vạn trong đầu .”
Giọng trầm khàn, cúi xuống khẽ chạm môi cô, thì thầm:
“Anh tưởng tượng dỗ em , dỗ em mềm lòng, bắt em thuộc về , ép em rời …”
Rồi ngẩng lên, sâu mắt cô, nhạt:
“Bảo bối, đến mà em còn nhận ?”