Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-11-09 17:14:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Chi Chi sợ hãi quanh phòng tắm.

Cô còn hỏi tiếp, nhưng hệ thống trả lời nữa, trực tiếp “đóng máy”, biến mất như offline.

Đầu óc Khương Chi Chi rối bời, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cài nút áo.

Phòng tắm khách sạn trang trí kiểu thường, phong cách Pháp đơn giản: bồn rửa dài, gương đèn, mấy đồ dùng rửa mặt xếp sẵn cho khách.

Mọi thứ đều bình thường.

tại 002 : “Không chừng còn khác thấy”?

Ý là còn khác đang quan sát cô ?

đang ẩn nấp trong phòng ?

Toàn Khương Chi Chi lạnh toát, mồ hôi rịn .

Cô gần như chạy ào ngoài, mạnh tay đóng sập cửa phòng tắm . , cô vẫn cảm giác ánh mắt bẩn thỉu nào đó bám lấy lưng , bám riết buông, như kiểu dính xương tuỷ.

Trong đầu cô hiện lên mấy cảnh phim kinh dị: sát nhân trốn trong tủ quần áo, xác c.h.ế.t giấu gầm giường… càng nghĩ càng thấy rùng .

Khương Chi Chi sợ quá, chạy thẳng khỏi phòng, thậm chí chắc đóng cửa phòng . Cô lao sang gõ cửa phòng kế bên, đập cửa bấm chuông, run run gọi:

“Tịch Cận! Tịch Cận!”

Hành lang sáng trưng, yên tĩnh đến đáng sợ.

Mà lưng cô thì lạnh buốt, mồ hôi túa như xem phim kinh dị lúc nửa đêm.

Mười mấy giây , bên trong vang lên tiếng bước chân vội vã. Giọng quen thuộc đầy lo lắng vang lên:

“Chi Chi ——”

Khoá bật mở, cửa phòng bật .

Khương Chi Chi nhào ngay lòng Tịch Cận, tay còn run bần bật.

Đôi mắt đào hoa nheo , ánh lạnh băng lướt nhanh qua hành lang trống rỗng phía cô.

Ngay đó, cúi xuống, bế thẳng cô lên, ôm phòng mới đóng cửa .

Trong phòng chỉ bật đèn vàng dịu nhẹ. Ánh sáng hắt từ đèn tường, phòng tắm còn kịp đóng, nước mờ mịt còn tỏa .

Khương Chi Chi co sofa, khoác tạm một chiếc chăn.

Tịch Cận bên cạnh, vỗ lưng đưa ly nước cho cô:

“Sao ? Người em ướt đẫm mồ hôi hết .”

“Xảy chuyện gì thế, Chi Chi?”

Khương Chi Chi vẫn còn hoảng loạn, chỉ lắc đầu.

Cô cảm thấy gì đó , nhưng lẽ là do hôm qua ngủ ngon, đường tốn nhiều sức, giờ căng thẳng thả lỏng nên đầu óc rối tung, suy nghĩ rõ ràng.

Lời của 002 cứ lởn vởn trong đầu: “Có sẽ thấy cô.”

chịu rõ là ai.

Trong đầu cô lập tức nghĩ tới tình huống ẩn nấp trong phòng, hoặc chí ít là camera lén.

Chỉ cần thôi, cũng đủ cô phát hoảng.

Nước ấm trôi xuống cổ họng, môi cô hé, đầu lưỡi đỏ hồng vô thức lộ .

Ánh mắt Tịch Cận vô thức dừng nơi đó, mãi một lúc mới dời .

…Biến thái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-173.html.]

Trong đầu Khương Chi Chi bật ngay từ đó, chạm ánh mắt lo lắng của Tịch Cận.

“Sao , Chi Chi?”

Bàn tay to của vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Khương Chi Chi suy nghĩ một chút, lắc đầu.

Không thể nào là Tịch Cận.

Lần ở núi Băn Khoăn, lúc cô rơi xuống vực, sáng sớm hôm Tịch Cận lập tức chạy đến, đêm hôm còn tiệc xã giao, căn bản thời gian mấy chuyện lén lút.

Chưa đến lý trí, chỉ riêng tình cảm thôi, cô cũng tin chắc loại đó.

Trong đầu cô thoáng hiện từng mảnh ký ức: thiếu niên năm nào mang cặp sách, nấu cháo cho cô, che ô cho cô mưa, cõng cô ánh trăng.

Mùa hè thì áo thun trắng dính nước trái cây, mùa đông thì chia cho cô củ khoai nướng giấu trong áo khoác dày, ngón tay nóng đỏ lên…

Tịch Cận mãi mãi là chân thành, ánh mặt trời.

Anh thể nào mấy trò như theo dõi đặt máy lén trong phòng.

…Chẳng lẽ là ai đó tra thông tin nhập cảnh của cô, cô ở khách sạn ?

Đầu óc Khương Chi Chi rối như mớ bòng bong. Đang cố tìm manh mối thì bắt gặp ánh mắt lo lắng quá mức của Tịch Cận. Cô đành mỉm trấn an:

“Không , em chỉ là đột nhiên nhớ đến mấy vụ án mạng mạng, sợ quá nên hoảng…”

Cô cầm lấy ly nước từ tay , ấm lòng bàn tay, giọng nhỏ xíu:

“Thật sự đáng sợ… cái phòng lạ đó…”

“Xin , lúc đặt phòng gấp. Trên mạng khen tầng view , xuống đảo, nhưng đúng là trang trí lạnh lẽo thật. Không thích thì chúng đổi chỗ ở khác nhé?”

Anh nhẹ nhàng xoa lưng cô, dỗ dành:

“Hay là chúng chuyển sang khách sạn khác ngay bây giờ, ?”

Khương Chi Chi ngước mắt, giọng mang theo áy náy:

“Không của , Tịch Cận. Anh đừng lúc nào cũng tự trách. Anh đủ … là do em.”

Trước khi kịp gì, cô nắm tay , ngập ngừng khẽ mở miệng:

“Tối nay… em thể ngủ cùng , Tịch Cận?”

Đôi mắt đào hoa khựng , xanh lam trong mắt thoáng chấn động.

“Em thật sự sợ… ơi…”

Giọng cô nhỏ nhẹ, run run gọi hai tiếng “ ơi”.

Trong đầu Tịch Cận “ong” một tiếng, tim đập loạn, kiểm soát .

Bao nhiêu năm qua, vẫn luôn mong tiếng gọi .

Đêm hè năm nào, cô bé mái tóc buộc đuôi ngựa kéo tay , nũng nịu gọi “ ơi”, chỉ khi cần nhờ giúp đỡ mới nũng như thế.

Một tiếng một tiếng, cho đến khi thể từ chối mới thôi.

Căn phòng chìm trong yên tĩnh.

Mãi một lúc , gương mặt tuấn tú của Tịch Cận mới khẽ cong khóe môi. Đôi mắt đỏ lên, thật cẩn thận ôm cô gái nhỏ lòng, cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc cô, giọng khàn đặc:

“Đừng sợ, luôn ở đây.”

“Đương nhiên , bất cứ chuyện gì cũng .”

“Chỉ cần em , sẽ tất cả.”

 

Loading...