Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 169
Cập nhật lúc: 2025-11-08 16:10:36
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm dài tĩnh lặng.
Ngoài cửa sổ, bông tuyết bay lả tả rơi, phủ kín cả bệ cửa sổ một lớp dày.
Trong vòng tay Bùi Hạc Niên, Khương Chi Chi im suốt nửa ngày nhúc nhích.
Cho đến khi cảm nhận chút gì ngứa ngứa đùi, như thể rụt rè thăm dò. Đầu ngón tay nhỏ bé của cô khẽ lướt qua lớp chăn, nhẹ nhàng như con mèo đang vờn.
Bùi Hạc Niên khẽ cụp mắt, che giấu ánh sáng trong đáy mắt.
Cô bé trong lòng phát hiện chú ý thì vội rụt tay , giấu lưng, ngẩng đầu lên, nở nụ cong cong mắt:
“Em , Bùi Hạc Niên.”
Đôi mắt long lanh, dáng vẻ nghiêm túc :
“Em sẽ ở bên cạnh , cùng chữa bệnh. Anh cần sợ gì hết.”
Giọng mềm mại, hề chút áp lực nào. Làn da trắng mịn ánh đèn như phủ một lớp sáng lạnh, lông mi dài khẽ rung rung, trong trẻo .
Dưới ánh đèn, khóe môi Bùi Hạc Niên nhếch nhẹ. Ngón tay nhịn mà đưa lên, khẽ chạm mái tóc cô. Yết hầu khô khốc, tim cũng mềm nhũn.
Một lúc lâu , mới thấy giọng khàn khàn bật :
“Ừ.”
Cô gái xinh đang ôm trong n.g.ự.c cũng bắt chước , vươn tay xoa nhẹ mái tóc .
Tóc chút khô cứng, sờ mềm mại. từng cử động nhẹ nhàng của cô như đang cọ cọ má , giống như buổi sáng hôm đó, bàn tay bé nhỏ lưu luyến chạm qua, như chiếc đuôi mèo mềm mại mang theo cảm giác ngứa ngáy.
Giọng cô hỏi khẽ, dè dặt như sợ chạm đến nỗi đau của :
“Bùi Hạc Niên, vẫn cho em … rốt cuộc tình trạng của thế nào ?”
Ánh mắt rũ xuống, dừng ở chính đôi chân .
Dưới lớp chăn mỏng, đôi chân lặng lẽ “ngủ đông”, chút cử động nào.
Anh cứ như thật lâu, cuối cùng khóe môi mới nhếch lên nụ tự giễu. Khi ngẩng mắt lên nữa, đôi mắt phượng tao nhã đỏ hoe, ánh nước lấp lánh, mang theo nỗi bi thương vô tận.
Anh gì. tất cả đều rõ.
Người đàn ông vốn luôn mạnh mẽ, cao ngạo, bất cứ việc gì cũng thể cô gánh vác, nay đầu tiên để lộ vẻ mặt yếu đuối như thế.
Sắc mặt nhợt nhạt, hàng mi rũ xuống như phủ một tầng bóng u ám.
Khương Chi Chi chỉ thấy tim thắt , như ai đó bóp nghẹt.
Không ai dễ dàng chấp nhận sự thật rằng từ một khỏe mạnh, bỗng chốc mất khả năng . Tôn nghiêm đ.á.n.h sập, cả đời chỉ thể xe lăn, ngay cả quyền lợi đơn giản nhất, bước tự do cũng mất sạch.
Nếu xe lăn là cô…
Mi mắt cô khẽ run, bàn tay nhỏ nhẹ chạm lên chân qua lớp chăn, cố gắng tỏ bình thản:
“Không , Bùi Hạc Niên. Giờ y học phát triển.”
Cô ngẩng mắt, nghiêm túc :
“Anh chỉ là bệnh thôi. Bệnh thì sẽ chữa, sẽ tiêm, sẽ uống thuốc. Nhất định chúng sẽ . ?”
Người đàn ông xe lăn chỉ mỉm dịu dàng, đưa tay xoa tóc cô.
Chỉ điều hốc mắt quá đỏ, giọt nước mắt vụt qua quá nhanh.
Trái tim Khương Chi Chi đau nhói, hốc mắt cũng đỏ hoe theo .
Đến khi vòng tay ôm chặt cô lòng, cô mới cảm nhận vòng tay rộng lớn quen thuộc , thở nóng bỏng phả bên gáy, nhịp tim cũng định.
Trong khoảnh khắc , Bùi Hạc Niên thật sự trông đáng thương vô cùng.
Cô khẽ áp mặt cổ , dán từng chút một.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Khương Chi Chi vội lấy từ bàn lên, màn hình hiện chữ: “Ba”.
Ngồi bên cạnh , tay vẫn nắm chặt, cô lặng lẽ nhấc máy:
“Ba.”
Khoảng cách quá gần, cô thậm chí rõ cả tiếng thở của đàn ông bên .
“Cơ thể thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-169.html.]
Giọng Bùi Hạc Niên khách sáo: “Cũng .”
Ba Bùi ừ một tiếng, giọng đầy uy nghiêm: “Tập đoàn đang chút vấn đề, con nhớ xử lý.”
“Con .”
“Ngủ sớm .”
Cuộc gọi kết thúc.
Khương Chi Chi tròn mắt kinh ngạc.
Bùi Hạc Niên đặt điện thoại sang bên cạnh, sang thấy cô đang chằm chằm thì khẽ nhướng mày:
“Sao thế, bé cưng?”
Cô chần chừ hỏi nhỏ:
“Đó là… ba ruột ?”
Anh nghĩ một lúc gật đầu:
“Ừ. Năm 5 tuổi, lén lấy tóc ông xét nghiệm ADN.”
Khương Chi Chi lập tức thẳng lưng, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên, thốt một tiếng nghi hoặc.
Dáng vẻ quá đáng yêu, khiến đàn ông tuấn tú nhịn đưa tay cọ cọ má cô, giải thích:
“Kết quả xét nghiệm gửi đến tay ba . Sau đó, ăn một trận đòn.”
Khương Chi Chi: “……”
Trong đầu cô đơ . Một tình tiết kỳ lạ như thế xảy với luôn bình tĩnh như Bùi Hạc Niên, lạ lùng buồn . nghĩ đến tình trạng bệnh tật của , cô dám .
Giọng cô khẽ khàng:
“Vì ?”
Ánh mắt Bùi Hạc Niên bớt đỏ, gương mặt bình tĩnh hơn:
“Bởi vì ba từ nhỏ nghiêm khắc. Lúc còn bé hiểu , chỉ hy vọng ba ruột thật sự của chẳng qua là ‘bỏ quên’ đó, ảo tưởng rằng còn một ba hiền từ hơn.”
“Ba … với ?”
Anh nghiêm túc nghĩ mỉm :
“Anh . Có lẽ vẫn .”
“Người như ông , khi ly hôn tái hôn, cũng quan hệ tình cảm linh tinh, mà dồn tâm huyết nuôi dạy . So với những nhà giàu khác trong thành phố A, cũng coi như hiếm thấy.”
Khương Chi Chi ngạc nhiên: “Ly hôn?”
Cô cùng Bùi Hạc Niên trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng hóa vẫn chút gì về cảnh gia đình .
Anh khẽ vuốt gò má mềm mại của cô:
“Ba từng yêu tự do, kết hôn. Sau đó . khi đó đang ở giai đoạn sự nghiệp phát triển, kế hoạch triển lãm tranh cầu gián đoạn, hai bắt đầu mâu thuẫn. May mắn là họ từ bỏ .”
“Mẹ khao khát một cuộc sống tự do, bà là một nghệ sĩ lãng mạn hồn nhiên. Bà yêu công việc của , để dấu ấn trong lịch sử hội họa. Họ yêu , nhưng cũng lý trí. Sau khi đời lâu, họ quyết định ly hôn trong hòa bình. Mẹ lao theo sự nghiệp, còn ba thì ở thành phố A, tiếp quản Bùi gia.”
Đôi mắt hạnh cong cong của Khương Chi Chi , ánh mắt ẩn chứa đau lòng:
“Anh trách bà ?”
Bùi Hạc Niên chỉ khẽ , xoa nhẹ má cô:
“Hồi nhỏ thì . thấy tự hào vì bà.”
“Bà gì, lạc lối, kiên định theo đuổi lý tưởng. Bà dũng cảm.”
Đôi mắt phượng hẹp dài của ánh lên sắc tối, ánh đèn thể soi thấu. Ánh mắt phủ lên gò má trắng mịn của cô, mang theo sự cố chấp và nguy hiểm.
Đáng tiếc, lý trí của ba và sự dũng cảm của sinh một đứa con “ngang ngược”.
Anh thể rộng lượng như ba, cũng thể để yêu rời xa.
Cả đời , sẽ quấn lấy cô, khiến cô mềm lòng, khiến cô sa . Dù dùng những thủ đoạn ho, vẫn sẽ trói chặt cô .
Tình yêu của là vực sâu.
cả đời , chỉ một cô.