Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-11-08 16:10:30
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Da đầu tê rần, cả lạnh buốt.

Giống như một nữa ngã từ vách núi xuống, đập mạnh mặt hồ, chìm trong làn nước băng lạnh thể đông c.h.ế.t .

Ngay cả hít thở cũng thông nổi.

Cái gì gọi là sống nổi nữa?

Bùi Hạc Niên chính là trung tâm của thế giới , là đại lão thủ đoạn che trời, một là một, ai cũng kiêng dè.

Một thông minh như , thể c.h.ế.t dễ dàng thế ?

Vớ vẩn, nực đến mức thể tin nổi.

Khương Chi Chi trong đầu gọi hệ thống, nhưng còn vang lên tiếng “Đinh” quen thuộc.

Trong hội trường vẫn rộn ràng tiếng , bóng bay rực rỡ, rượu thơm hòa với hương nước hoa, đèn thủy tinh lộng lẫy chiếu sáng từng gương mặt ăn vận sang trọng.

Hoa tươi, nhạc sống, ly thủy tinh va chạm, tất cả vẫn như chẳng chuyện gì xảy .

Khương Chi Chi gần như nhớ nổi rời Hoắc gia thế nào.

Trên xe, ngoài cửa sổ khung cảnh vùn vụt lùi . Cô mặc váy hồng nhạt, gập xuống, ôm chặt mặt trong hai tay.

Trong đầu bất ngờ hiện lên những dòng chữ khi cô mới xuyên thế giới , đầu Bùi Hạc Niên:

【 Nhân vật: Bùi Hạc Niên 】

【 Thiết lập: khắc kỷ, cấm dục, đại lão phản diện 】

【 Vì yêu mà hắc hóa, rơi khỏi thần đàn, hai chân tàn phế, c.h.ế.t trong biển lửa. 】

Khương Chi Chi từng chữ, nhớ đến cái hệ thống 002 c.h.ế.t tiệt từng nhắc đến.

Thế giới vốn mầm họa, tất cả nhân vật đều cốt truyện và tai họa ngầm đẩy về phía phận.

Rốt cuộc là con đường “tàn phế cả đời”? Hay “c.h.ế.t trong biển lửa”?

Hay tệ hơn, vì cô chống , thứ lệch , để thẳng đến cái c.h.ế.t?

Đêm đó, cô chập chờn mãi, mơ thấy Bùi Hạc Niên.

Người đàn ông tuấn mỹ, ôm lấy cô, tay siết eo, giọng trầm thấp khẽ thở dài, bất đắc dĩ :

“Em lúc nào cũng gạt , bé cưng.”

“Nói là ‘ánh trăng sáng’ của em, chứng minh thế nào đây?”

Cô chỉ là một kẻ dối trá từ đầu đến cuối, cách nào chứng minh cả.

Hình ảnh cuối cùng trong mơ: bàn tay nhẹ nhàng vuốt mặt cô, đôi mắt phượng cụp xuống, bất thường dịu dàng, hôn lên mắt cô.

---

Chuông gió ngoài cửa sổ lay động, phát tiếng leng keng giòn tan.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Trong phòng, rèm kéo .

Từ trong chăn gấm, một bàn tay vươn tìm lấy điện thoại.

Trên màn hình chi chít tin nhắn, nhưng khung chat với Bùi Hạc Niên thì trống rỗng.

Ngoài WeChat, trong mục cuộc gọi nhỡ còn hai lạ.

Một gọi tối qua, một sáng sớm nay.

Trước đây, vì spam quấy rối nên Chi Chi để chế độ chặn lạ, cuộc gọi sẽ tự động ngắt.

trong hộp thư thoại, bất ngờ một tin nhắn thoại mở.

Cô bấm . Giọng nam khàn khàn, chút quen thuộc.

Chỉ một câu thôi, khiến cô lập tức ngẩng bổng đầu.

---

Mười mấy phút , Khương Chi Chi rửa mặt xong, vội vàng chạy xuống lầu.

Đôi mắt vẫn sưng, nhưng tinh thần rõ ràng tỉnh táo hơn nhiều. Giọng cô gấp gáp:

“Lục Tư Ngôn, giúp chuẩn ——”

quanh đại sảnh trống rỗng, liền lao về phía cửa sổ nhỏ:

“A Mai, giúp thu dọn đồ, nước ngoài!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-164.html.]

A Mai ló đầu từ bụi hoa, gọi “Đại tiểu thư”, nhưng chớp mắt như hiểu.

Khương Chi Chi nhắc : “ xuất ngoại, cần mang nhiều quần áo, sẽ nhanh về thôi!”

A Mai “ ” hai tiếng, nhưng mắt vẫn ngơ ngác.

lúc đó, một giọng nhẹ vang lên lưng:

“Để chuẩn .”

Khương Chi Chi đầu, bắt gặp Lục Tư Ngôn trong sơmi trắng.

Ánh nắng sớm hắt xuống gương mặt tuấn tú, mái tóc rủ xuống ánh lên tia sáng lạnh.

Cô thoáng sững: “Lục Tư Ngôn, ở đây?”

Thiếu niên cô, giọng khàn khàn:

thể về nhà ?”

“Đại tiểu thư cần ?”

Khương Chi Chi vội lắc đầu: “Không …”

“Chỉ là nhớ đại tiểu thư. Muốn gặp em. Muốn khi em mở mắt là thấy ngay mặt.”

Bàn tay chạm cổ tay cô, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm:

“Chỉ cần đại tiểu thư gọi tên , Lục Tư Ngôn sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”

“Muốn New York đúng ? sẽ thu xếp hành lý.”

Anh nhắc gì đến Bùi Hạc Niên, chỉ khẽ siết ngón tay cô:

sẽ nhanh thôi. Em ăn sáng .”

Bóng dáng thiếu niên biến mất ở cuối hành lang.

Khương Chi Chi , bắt gặp A Mai đang bóc hạt dưa , mắt sáng rực:

“Tiểu Lục đúng là thừa kế Hoắc gia hả đại tiểu thư? Trời ơi, y như phim! , thằng bé thông minh, trai như , kiểu gì cũng tiền đồ lớn!”

“Đại tiểu thư, cô gặp Hoắc tam gia ? Nghe da đen, thô kệch như dã nhân, thật ?”

Khương Chi Chi lắc đầu: “Hôm qua xuất hiện, thấy.”

“Chưa thấy thì càng !” A Mai thở phào, còn lẩm bẩm niệm Phật.

“Nghe bọn họ ăn thịt sống uống máu, dữ lắm. Đại tiểu thư mà gặp chắc mất ngủ cả tháng!”

Khương Chi Chi chỉ mỉm , trong lòng đầy áp lực nên chẳng buồn hóng hớt.

quanh: “Mẹ ở nhà , thấy?”

A Mai đáp: “Tịch thiếu gia tới, mang một bản thực đơn cung đình gì đó, đang nghiên cứu cùng phu nhân bên .”

“À mà đại tiểu thư, cô thật sự định nước ngoài ? Có chuyện gì ?”

Khương Chi Chi chỉ gật đầu: “Đợi về sẽ mang quà cho cô, tạm thời đừng hỏi.”

Nói xong, cô chạy nhanh về phía .

Trong vườn, hoa hồng vàng nở rộ. Mẹ cô khoác áo choàng, đeo găng tay, cầm kính lúp xem một quyển sách dày.

Đối diện là Tịch Cận trong áo khoác xanh lam, mái tóc bạc nổi bật, ánh mắt cong cong cô.

“Dậy sớm thế?” Anh hỏi.

Mẹ ngẩng đầu, chỉ : “Nhà bếp cơm, vẫn còn nóng, bảo A Mai mang cho con.”

Tịch Cận khẽ mỉm , nhỏ gì đó với bà nhanh về phía Chi Chi.

Anh nắm tay cô, dẫn xuyên qua vườn hoa hồng.

đầu , định mở miệng: “Tịch Cận, em với …”

Ngón tay đặt nhẹ lên môi cô hiệu im lặng.

Đôi mắt sâu như hút lấy ánh sáng.

Ngay lúc đó, hai tấm vé máy bay rơi xuống mặt.

Giọng Tịch Cận trầm thấp, như tiếng thì thầm từng trong ký ức:

“Chi Chi, đây là chuyến bay gần nhất.”

 

Loading...