Âm nhạc trong đại sảnh tiệc đổi sang một khúc khác.
Tiếng piano dừng, tiếng kêu kinh hãi vang lên chói tai, rõ ràng đến mức ai cũng .
“Trời ơi! Thật ?”
“Sao thế ? Hôm qua Bùi tổng còn nhận phỏng vấn tạp chí tài chính cơ mà?”
“Tin giả ? Để xem ——”
Một loạt tiếng xôn xao nổ tung, cả hội trường lập tức loạn như ong vỡ tổ.
Khương Chi Chi ngẩn vài giây, kịp tiêu hóa tin tức .
Bùi Hạc Niên… ám sát?
Một thông minh như , thể dính dáng đến hai chữ “ ám sát”?
Trong đầu cô lập tức nảy sinh hoài nghi đây là tin giả. nhịp tim bỗng chệch một nhịp, vô cớ dâng lên cảm giác bất an.
Điện thoại rung liên hồi. Cố Duật Chi ôm cô trong tay, lướt qua màn hình.
Đôi mắt hẹp dài của nheo , giữa mày nhíu chặt.
Anh vội bắt máy, chỉ vỗ nhẹ lưng cô gái nhỏ trong lòng, giọng dịu :
“Đừng sợ, bà xã.”
“Truyền thông vốn thích thổi phồng. Không chắc nguy hiểm đến tính mạng. Anh sẽ gọi cho bên cạnh để xác nhận.”
Anh cúi đầu gương mặt trắng bệch của vị hôn thê nhỏ bé, trong mắt tràn đầy thương xót. Anh ôm cô càng chặt hơn, như đem cả thế giới che chở cho cô.
Vài phút , sắp xếp thỏa cho vợ cưới và vợ tương lai nghỉ trong phòng riêng, Cố Duật Chi mặc âu phục chỉnh tề mới ngoài, sắc mặt lạnh , lập tức bấm điện thoại.
Điện thoại của Bùi Hạc Niên ai .
Số của ba Bùi cũng liên lạc .
Ngay cả vài trợ lý luôn theo sát bên cạnh , máy cũng báo bận.
Âm nhạc du dương trong sảnh vẫn vang vọng. Ngoài cửa kính trong suốt, núi non nối tiếp như những vết cắt đen sẫm.
Bóng phản chiếu kính: cao lớn, thẳng tắp, sắc bén, còn nét non nớt năm xưa. Cho dù tin bạn cũ gặp nạn, vẫn giữ bình tĩnh.
Một hồi chuông gấp gáp vang lên. Cố Duật Chi đổi khác, chuẩn kiểm tra hành trình xuất nhập cảnh hoặc khách sạn nơi Bùi Hạc Niên dừng chân.
Con cáo già như , dễ c.h.ế.t như thế.
Dưới lầu, tiếng rộn ràng. Người trẻ tuổi mặc lễ phục, ghim áo sáng loáng in hình Hoắc gia. Trong ký ức niên thiếu của Cố Duật Chi, từng nhớ rõ Hoắc phong thái ngời ngời .
Hoắc gia từng lừng lẫy bỗng sụp đổ, chẳng ai tin nổi. Cũng giống như giờ đây, tin tức Bùi Hạc Niên ám sát khiến thấy hoang đường.
Điện thoại reo, là trợ lý của Bùi gọi đến. Giọng cung kính nhưng nghẹn ngào:
“Cố thiếu…”
Cố Duật Chi giọng lạnh, mang chút cảm xúc:
“Tình hình thế nào?”
“Bùi tổng lộ hành trình. Vừa xuống sân bay đổi xe theo dõi. Đối phương lái xe cải trang, trong tay vũ khí… Xe của chúng động tay chân, vệ sĩ riêng của Bùi tổng thể kịp đưa ngài0 rời …”
Giọng bên run rẩy, méo mó qua sóng điện thoại.
Cố Duật Chi nhả một , cả tỏa khí thế đè nén:
“Còn sống ?”
“Vẫn đang cấp cứu… nhưng tình hình lạc quan.”
Bóng phản chiếu kính cho thấy gương mặt sắc bén, lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-163.html.]
“Gửi vị trí bệnh viện cho . sẽ gọi chuyên gia tới ngay.”
“Có bất cứ tin tức nào cũng báo cho đầu tiên.”
Ngoài cửa sổ, gió mang theo hương hoa nồng nàn nhưng phảng phất vị chát đắng.
Anh nhắm mắt , mày nhíu chặt, giọng bình tĩnh mà đầy sát khí:
“Dù tình huống nhất xảy …”
“ cũng sẽ đưa đoạn đường cuối cùng.”
---
Trong phòng nghỉ, ánh đèn rực rỡ đến chói mắt.
Trên sofa, Khương Chi Chi co , khoác chiếc áo vest rộng, đôi mắt đầy bất an.
Tin đồn mạng loạn xạ: nào là kẻ thù truy sát, nào là thanh toán, thậm chí cả “đại sư” giả mạo mệnh năm nay phạm Thái Tuế, khắc khắc …
Thật giả lẫn lộn, tin đồn ngập trời, gương mặt thiếu nữ ngày càng tái nhợt.
Điện thoại của Bùi Hạc Niên liên lạc .
Tin nhắn cuối cùng gửi cho cô là buổi sáng.
Lúc đó cô còn đang thử đồ trang sức, ăn cơm, nghỉ ngơi, chuẩn cho buổi tiệc tối.
Tới khi tiệc bắt đầu, cô mới kịp trả lời.
【 Bùi Hạc Niên: Chơi vui nhé / hình ảnh 】
【 Bùi Hạc Niên: Ông xã ở đó, đừng bướng bỉnh. 】
Một giờ , gửi thêm tấm ảnh đăng ký:
【 Bùi Hạc Niên: Đợi ông xã về chống lưng cho em. 】
【 Bùi Hạc Niên: Thật sự thích em, bướng bỉnh cũng chẳng . 】
Hình ảnh là một bộ trang sức xa hoa.
Người đàn ông rộng rãi nhưng thích ghen , từng keo kiệt với cô nửa điểm.
Dù cô dối, vẽ “bánh vẽ” lừa , cũng từng giận cô thật sự.
Anh luôn nghiêm túc yêu cô.
Thậm chí hôm nay cô dự tiệc với đàn ông khác, vẫn nhắn:
—— Đợi ông xã về chống lưng cho em, bướng bỉnh cũng chẳng .
Đôi mắt Khương Chi Chi nhòe nước, cuối cùng cũng bật một câu cảm ơn trong nghẹn ngào.
Cánh cửa khẽ đóng, cô xuống, vòng tay ôm con gái, nhẹ nhàng vuốt tóc.
Khương Chi Chi gì, chỉ vùi mặt lòng , ôm chặt eo bà, tìm lấy chút ấm an .
Tiếng thở dài khe khẽ vang lên, giọt lệ bên má lau .
Mẹ khoác áo choàng lên vai cô, giọng dịu dàng:
“Xe đến , về nhà thôi.”
Thảm dày nuốt trọn tiếng bước chân, ánh đèn rực rỡ vẫn treo cao trần.
Ngay khúc quanh, ngoài cửa phòng, vang lên giọng trầm của Lục Tư Ngôn, bình tĩnh đến đáng sợ:
“Tin tức từ nước ngoài, thương tích nặng.”
“Chỉ e… sống bao lâu.”