Cách đó xa, trai mặc vest giày da siết chặt ngón tay.
Dù bản sẽ bao giờ là lựa chọn của cô, dù trò trêu đùa của đại tiểu thư với chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng khi tận mắt thấy con gái thích đàn ông khác ôm lòng, hôn lên gáy, trong đầu Lục Tư Ngôn vẫn nổ “oành” một tiếng. Cơn ghen tuông mấy ngày nay dồn nén bùng nổ, nóng hổi chảy dọc từng dây thần kinh.
Âm nhạc từ sảnh tiệc lầu vang lên, tiếng huyên náo trộn lẫn.
Lục Tư Ngôn vẫn rõ ràng tiếng nuốt khẽ của đàn ông .
Cái tiếng nghèn nghẹn, đầy d.ụ.c vọng, cộng thêm đường gân xanh nổi lên nơi cổ áo sơ mi trắng tinh, khiến hình căng cứng như bùng nổ.
Khoái chí lắm ?
Ngay mặt bao nhiêu tình địch mà khoe khoang ân ái với đại tiểu thư?
Ôm chặt như , sợ cô đau ?
Trong đầu hỗn loạn một mớ.
ánh mắt hút chặt, cách nào dời khỏi mảnh da trắng nõn kịp che khuất .
Da dẻ mềm mịn, non nớt như bông hồng tường vi đầu xuân cơn mưa lớn dập xuống.
Sao dám mạnh bạo như thế?
Còn bản , thậm chí dám chạm cô quá mạnh tay.
Ngón tay nắm chặt siết từng chút một, ghen tuông, phẫn hận, rối loạn đan xen, khiến Lục Tư Ngôn hận thể lao lên đẩy bọn họ .
Giống như từng thẳng tay đẩy cái tên vô liêm sỉ Tịch Cận.
Tịch Cận chỉ là một “tiểu tam” rẻ tiền.
Cố Duật Chi thì đủ phận, đủ danh chính ngôn thuận để đường hoàng bên cạnh đại tiểu thư.
Dựa cái gì?
Tại chuyện phát triển thành thế ?
Tại tên đáng c.h.ế.t đó chịu biến mất sớm hơn, cứ sống dai đến mức còn thể đính hôn với đại tiểu thư?
Ngay cả Bùi Hạc Niên, cái kẻ già đầu , đủ quan hệ, cả em nâng đỡ, mà vẫn ngu ngốc để bọn họ thuận lợi bàn chuyện kết hôn.
Hô hấp Lục Tư Ngôn dồn dập, khuyên tai đen vành tai đỏ rực, bóng loáng như máu.
Đôi mắt đen láy, sâu thẳm đầy ma mị, ánh quỷ dị như nuốt chửng cả .
Thời gian trôi chậm rãi. Lòng bàn tay siết chặt đến mức đau nhói, nhưng vẫn chằm chằm mảng da thịt nõn nà , cứng đờ tại chỗ.
Một tiếng “rắc” khẽ vang.
Ánh mắt Lục Tư Ngôn bỗng xoay sang, bắt gặp Cố Yếm cất điện thoại.
Ngay khoảnh khắc , Cố Duật Chi dần buông nhịp thở gấp, cúi xuống dịu dàng lau vệt nước bên môi cô gái trong lòng.
Người con gái trong vòng tay , từ ánh mắt, khóe môi cho đến gương mặt đều rực rỡ động lòng, quyến rũ trong sáng.
Trong cơn chiếm hữu mãnh liệt, Cố Duật Chi gần như theo bản năng siết cô ngực, như khảm cô tận xương thịt.
Ánh mắt lạnh lùng liếc sang kẻ bên cạnh vẫn rình rập như hổ đói, giọng trầm thấp vang lên:
“Xem đủ ?”
Giọng điệu kiêu ngạo, đầy đắc ý, thái dương Lục Tư Ngôn giật thình thịch.
Anh mím môi, cố nén cơn ghen nóng bỏng như dung nham, lên tiếng, nửa mỉa mai nửa ác ý:
“Đại tiểu thư thích ôm kiểu đó .”
Cố Duật Chi cau mày, Khương Chi Chi vẫn im lặng phản ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-161.html.]
Cách đó vài bước, Cố Yếm đang núp bức điêu khắc chỉnh bức ảnh mới chụp thành màn hình chờ điện thoại, thì câu đập thẳng đầu.
Cái gì gọi là ‘ thích ôm kiểu đó’?
Nghĩa là ?
Tức là đây cũng từng ôm như ?
Cố Yếm theo bản năng liếc về phía cô gái trong lòng Cố Duật Chi. thứ bắt gặp là khuôn mặt xinh đang nở nụ dịu dàng.
Đôi mắt hẹp dài như hồ ly của Cố Yếm tối , ánh chậm rãi chuyển về phía đang ôm cô, giọng đều đều, gần như ôn nhu:
“Thật ?”
Khương Chi Chi thầm mắng Lục Tư Ngôn một trận trong lòng.
Quả nhiên, mấy tên trai đều độc hại cả.
Cô kịp gì mà thấy bầu khí đặc quánh như một trận tu la sắp bùng nổ.
“Cố thiếu, đại tiểu thư như ?”
Lục Tư Ngôn khẽ nhếch môi, vành tai đỏ ửng, khuyên tai đen lóe sáng quỷ dị. Giọng chậm rãi, tràn ngập mỉa mai:
“Lại chứng minh tư cách vị hôn phu ? Muốn chất vấn đại tiểu thư xem quá mật với ?”
“Cố thiếu kiểm soát quá mức ?”
“Ngay giữa đại sảnh tiệc, nhiều thế , mà vẫn công khai hôn môi. Anh nghĩ đang tôn trọng cô ? Hay là chỉ vì chiếm hữu quá mạnh, nên cố tình khoe khoang cho khác xem?”
Đôi mắt nhưng u ám lướt sang thiếu nữ trong lòng Cố Duật Chi, giọng thấm đẫm ý trào phúng:
“Thật đáng thương cho đại tiểu thư, lúc nào cũng chọn nhầm .”
Ánh mắt chuyển sang Cố Duật Chi, nhướng mày, giọng khiêu khích:
“Cố thiếu hơn đại tiểu thư nhiều tuổi, thế mà chẳng cách yêu thương gì cả.”
“Nếu là , sẽ trách cô mật với khác. chỉ tự xem bản , sẽ để cô càng vui vẻ, thoải mái hơn.”
Rồi bật , tiếp lời:
“Tất nhiên, tư cách đó. Chỉ tiếc là Cố thiếu là vị hôn phu, mà chẳng trân trọng.”
Lời dứt, Lục Tư Ngôn cố tình thở dài, giọng trầm buồn:
“Đại tiểu thư như , bất kỳ đàn ông nào cô yêu đều là phúc khí tổ tiên để . Nếu Cố thiếu quý trọng, thì cũng đừng trách chen ngang, cướp .”
Cố Duật Chi gần như bật vì tức.
Nói Chi Chi thích ôm là , bản kiểm soát quá mức cũng là , lời lời dở đều chiếm hết.
Anh lạnh giọng:
“ là Hoắc gia các , tổ tiên tích phúc ghê gớm mới sinh hai đời liên tiếp bạch liên hoa như .”
Bị công kích, mặt Lục Tư Ngôn vẫn bình thản, thậm chí còn nhân lúc Khương Chi Chi để ý mà khẽ nhếch môi khiêu khích:
“Cố thiếu lúc nào cũng kiểu âm dương quái gở, thích hù dọa khác thế ?”
Cố Duật Chi nhướng mày:
“Đã ‘tiểu tam’ khinh bỉ, còn bày đặt tỏ ấm ức?”
Lục Tư Ngôn đáp gọn, ánh mắt sâu hoắm:
“Nếu Cố thiếu giành chuyện đính hôn . Vậy ai mới thật sự là kẻ thứ ba, còn chắc .”