Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-11-02 16:25:31
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong tấm kính cửa sổ, khuôn mặt thiếu nữ xinh khẽ cong mắt .

Động tác tay của cô mạnh, khiến cơ bắp đàn ông căng chặt, những đường gân xanh ở bụng cũng nổi lên rõ rệt. Ánh sáng lướt theo từng đường cơ bắp, giống như con rắn nhỏ đang bò qua .

Khương Chi Chi thêm vài , cuối cùng mới thu mắt :

“Xong .”

Bàn tay đàn ông cô băng kín, sưng lên một chút nhưng m.á.u cầm, vết thương cũng rửa sạch sẽ, còn ghê rợn như lúc đầu.

Người đàn ông với đôi mắt che bằng dải lụa trắng khẽ gật đầu:

“Cảm ơn. còn tên cô.”

Sợ dính “vịt chuyên nghiệp”, Khương Chi Chi bịa bừa:

“À, họ Thương.”

“Cảm ơn Thương tiểu thư. Không thể để cách liên lạc …”

Khương Chi Chi bật dậy:

“Không tiện, dùng điện thoại.”

Người đàn ông cũng im lặng dậy, nghiêng đầu như để động tĩnh của cô. Cô ngoài, cũng theo .

Nghĩ đến dáng vẻ áo quần xộc xệch của , Khương Chi Chi do dự dừng bước. Cảm giác chằm chằm một nữa quét khắp cơ thể cô, lướt qua từng tấc da thịt lộ .

Giọng đàn ông trầm ấm, ôn hòa, vẻ quan tâm:

“Sao , Thương tiểu thư?”

Cô ngập ngừng một chút, :

“Anh đừng tiễn nữa.”

Người đàn ông nghiêng đầu, dường như hiểu:

“Tại ?”

“Dễ để khác hiểu lầm.”

Khóe môi cong lên, bước lên một bước. Áo sơ mi , lộ chút cơ bụng săn chắc. Giọng hạ thấp, mang theo chút uất ức:

“Vậy ? Nghe như cô sợ lắm .”

Cơ bụng căng lên mơ hồ hiện rõ, khiến Khương Chi Chi bối rối. Trong đầu cô hai ý nghĩ: một là nghĩ thầm thêm chút cũng chẳng , thấy ; hai là bảo cô nên rút lui sớm, càng chần chừ càng phiền phức.

Cô kiên quyết lắc đầu:

“Không, nữa.”

Người đàn ông nghiêng đầu, giọng đầy nghi hoặc:

“Cô gì cơ?”

Khương Chi Chi suýt thì tự vả miệng, vội chữa:

“Không gì.”

Rồi cô bỏ :

“Thôi về đây!”

Cửa phòng khép , hương hoa hồng và diên vĩ thoang thoảng trong khí dần tản .

Trong phòng, đàn ông nhếch môi , thong thả kéo dải lụa khỏi mắt. Tấm lụa mềm mại trượt từ sống mũi cao xuống môi, để lộ đôi mắt , hẹp, đuôi mắt nhếch lên, lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút, vài phần giống Lục Tư Ngôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-158.html.]

Anh cúi xuống bàn tay băng bó, nhạt, dứt khoát tháo bỏ lớp băng. Máu rỉ , nhưng gương mặt chẳng hề biến sắc.

Ném mảnh vải dính m.á.u thùng rác, giọng của lạnh lẽo:

“Tưởng là nhân vật lợi hại gì…”

Khóe môi cong lên khinh miệt:

“Chỉ dựa chút thông minh vặt, gặp ai cũng chút phòng , ngốc.”

Vừa dứt lời —

“Rầm!” Cửa phòng đá tung.

Lục Tư Ngôn mặc vest tối màu lao , khí thế dữ dằn như ch.ó điên. Anh túm lấy cổ áo đối phương, gầm lên:

“Hoắc Liên Thành, chú gì cô !”

Đôi mắt lạnh bạc của Hoắc Liên Thành tối , giọng chút nhiệt độ:

“Lục Tư Ngôn, gặp chú nhỏ mà chào?”

“Chú nhỏ?”

Lục Tư Ngôn nghiến răng, mắt đỏ ngầu:

cảnh cáo chú , Hoắc Liên Thành, đừng động đến cô !”

“Động đến ? Chỉ là trò chuyện một chút thôi…” Giọng Hoắc Liên Thành trầm thấp, rõ thiện ác. “Cô đối xử tàn nhẫn với như , nhục nhã như … Cậu trả thù ?”

“Không , mềm lòng thì để chú nhỏ giúp một tay.”

Ngón tay Lục Tư Ngôn siết chặt cổ áo đối phương, gần như bóp c.h.ế.t :

“Hoắc Liên Thành! Đừng quyết định! Đừng lấy mấy mối quan hệ mơ hồ trói buộc !”

Khí thế lạnh lẽo bùng phát, đôi mắt đỏ ngầu như thú dữ:

“Nếu còn dám động đến cô , sẽ g.i.ế.c chú, Hoắc Liên Thành!”

Hoắc Liên Thành lạnh, dễ dàng gạt tay . Khi ánh mắt Lục Tư Ngôn lướt thấy dải lụa trắng rơi sàn, gương mặt căng thẳng, giọng khàn khàn đầy sát khí:

“Chú lừa cô đến đây?”

Hoắc Liên Thành thờ ơ cài từng chiếc cúc áo, giọng trào phúng:

“Đừng khó . Cô trưởng thành, lừa gì chứ?”

Một cú đ.ấ.m lao tới. Hoắc Liên Thành né gọn, rút s.ú.n.g từ lưng, lạnh lẽo dí ngay thái dương Lục Tư Ngôn.

“Tư Ngôn, lúc nào cũng hấp tấp.”

Ngón tay bóp cò, kêu “tách” một tiếng.

“Không hiểu rốt cuộc thích cô ở điểm nào? Chẳng qua là một con đàn bà hám sắc.”

Ánh mắt rơi xuống vết bớt nhỏ bên tai Lục Tư Ngôn, khẽ cau mày, ngữ khí đầy châm chọc:

“Vì cô , chịu mang cái là não đá.”

Họng s.ú.n.g đen ngòm dí sát trán, nhưng Lục Tư Ngôn vẫn chớp mắt, chỉ đầy căm hận và ghen tuông:

“Hoắc Liên Thành, chú đang khoe khoang cái gì?”

Ánh mắt rực lửa, như con thú phát điên:

“Nếu còn dám quyến rũ cô , sẽ tiễn chú gặp trai !”

 

Loading...