Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 153

Cập nhật lúc: 2025-11-02 16:25:26
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Pháo hoa nở rộ rực rỡ ngoài trời, phản chiếu bóng dáng hai ô cửa kính trong suốt.

Hàng mi dài của cô run run, nhẹ nhàng như cánh bướm, hồng nhạt phủ lên khóe mắt và vành tai, giống như một đóa tường vi mong manh giữa mùa đông, chỉ cần chút gió lạnh cũng đủ lay động.

Chàng trai trong bộ vest chỉnh tề ngẩng đầu cô, thở dồn dập mang theo sự khát khao, cẩn thận đặt nụ hôn lên môi, lên gương mặt cô. Giọng khàn khàn, mỗi nhịp tim như vang vọng ngay bên tai, gọi cô tha thiết:

“Chi Chi… nhớ em, nhớ đến sắp phát điên …”

Anh nắm lấy những ngón tay nhỏ nhắn, cúi xuống hôn lên từng đầu ngón, đặt bàn tay lên mặt , khẽ khổ:

“Chi Chi sẽ đ.á.n.h chứ?”

bệ đá, khuôn mặt ửng hồng, dựa lưng màn đêm rực rỡ pháo hoa, khẽ đáp nhỏ:

“Mơ . sẽ khen thưởng nữa .”

Trước mắt cô, Lục Tư Ngôn ngẩng đầu với ánh mắt thành kính khác thường, trong đáy mắt lóe lên sự thỏa mãn kỳ lạ:

đại tiểu thư từng thưởng cho .”

“Chỉ cần đại tiểu thư hôn , thì cả đời thuộc về em.”

“Dù đại tiểu thư vứt bỏ , cũng sẽ bám theo, quấn lấy em rời…”

Anh ôm chặt lấy cô, giọng khàn đặc kề bên cổ, mang chút uất ức:

“Đại tiểu thư chiếm trọn lấy , Chi Chi…”

nhướng mắt, đôi giày cao gót khẽ đá đối diện:

“Lục Tư Ngôn, linh tinh .”

Anh tránh né, chỉ ôm cô .

Bên ngoài, pháo hoa chớp sáng tắt dần, âm nhạc trong đại sảnh vang lên.

Hành lang vắng , chỉ còn tiếng vọng từ xa. Lục Tư Ngôn quỳ xuống mặt cô, để đôi giày cao gót sáng bóng đặt đầu gối , những ngón tay khéo léo chỉnh dây lụa.

bệ đá, thản nhiên hỏi:

“Lục Tư Ngôn, thật sự là nhà họ Hoắc ?”

Anh tháo giày cho cô, lông mày khẽ nhíu, lấy trong túi hai miếng dán silicon mềm, cẩn thận dán lên chỗ mắt cá cộm đỏ:

“Ừ, cũng chỉ mới lâu.”

“Năm đó Hoắc gia trả thù, gần như sụp đổ. Cha mất trong vụ nổ ở nhà máy hóa chất, cả gia đình chú hai cũng qua khỏi, ông bà nội cũng chịu nổi mà .”

“Họ hàng bên chi thứ thì nhân lúc hỗn loạn tranh giành tài sản, bỏ chạy hết. May mà chú út còn sống, ông vẫn tìm , cho đến gần đây mới tìm .”

Anh kể nhẹ nhàng, như thể đang chuyện của khác, bàn tay vẫn tiếp tục động tác quen thuộc.

Hình ảnh khiến Khương Chi Chi nhớ Lục Tư Ngôn ngày trai tóc đen che mắt, trầm lặng nhưng luôn chăm sóc cô tỉ mỉ. Người tồn tại mờ nhạt, dễ bỏ qua.

, giọng nhỏ nhẹ:

“Cậu cũng từng cứu ngoài ?”

Động tác của dừng một chút, lắc đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-153.html.]

“Lúc đó còn nhỏ quá, nhớ. Chỉ chú út , khi bắt cóc, chính vì thế mà ba tìm đến, cả cha đều mất trong vụ nổ đó. Một đứa bé ba tuổi như , chẳng ai nghĩ còn sống sót, chắc hẳn họ đều tin c.h.ế.t .”

“Vậy… bà ngoại bà ngoại ruột của ?”

Anh khẽ gật:

từ lâu. Năm bà bệnh nặng, từng lấy mẫu m.á.u xét nghiệm, phát hiện quan hệ huyết thống.”

“Vậy bà là cứu ?”

“Không. Bà cũng là ai. Bà chỉ một cùng làng nhặt , giao cho bà nuôi dưỡng vì bà con cái.”

Cô khẽ trầm ngâm:

“Cậu định đổi tên ?”

Anh ngẩng đầu cô, ánh mắt dịu dàng, khóe môi :

“Không. Tên là bà dành dụm cả sọt trứng gà để nhờ thầy đồ đặt cho. Nó theo suốt tuổi thơ, mang ý nghĩa đặc biệt. thấy cần đổi tên để bắt đầu cuộc sống mới.”

Khương Chi Chi mỉm :

“Nghe mà, tên vẻ văn hóa.”

Anh , giọng nhẹ:

“Ừ, trùng hợp cũng họ Lục, nên cũng đổi họ.”

Cô vui vẻ chúc:

“Chúc mừng nhé, Lục Tư Ngôn! Cậu tìm gia đình của , từ nay chắc chắn con đường sẽ bình yên và rộng mở.”

Anh giúp cô mang giày , dán miếng băng giảm bớt đau chỗ mắt cá.

Khương Chi Chi cong mắt , nhảy xuống khỏi bệ đá, nắm lấy cánh tay :

“Thật Hoắc gia, tin chắc cũng sẽ một tương lai rực rỡ. Cậu thông minh như , sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng.”

Chàng trai khẽ cúi mi mắt, . Trong mắt thoáng lên chút u tối, nhưng giọng vẫn kiềm chế như thường:

để đủ tư cách cạnh đại tiểu thư, lẽ mất 5 năm, 10 năm, hoặc 20 năm… thậm chí lâu hơn.”

“Bên cạnh đại tiểu thư lúc nào cũng nhiều xuất sắc, khiến em cuốn hút. Khi ánh mắt đại tiểu thư còn đến nữa, lẽ lúc đó chỉ là một đàn ông trung niên tầm thường, chẳng khiến đại tiểu thư trò chuyện, càng để em để ý thêm nào.”

Anh dừng , giọng khàn , khó nhọc mà vẫn :

thể rời xa em, Chi Chi. Cho nên…”

Anh hết, nhưng trong lòng chọn con đường khác.

Một con đường đầy chông gai, như mỹ nhân ngư cắt bỏ đuôi để đổi lấy đôi chân — mỗi bước đều là d.a.o cắt chân, chỉ cần sơ sẩy là vong.

tiếp tục là Lục Tư Ngôn bé nhỏ nấp lưng cô.

Anh đường đường chính chính, ngay bên cạnh, chìa tay bất cứ khi nào cô cần.

Giống như năm xưa, con đường núi gập ghềnh, cô bé mặc áo lông trắng mỉm vươn tay về phía .

 

Loading...