Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-11-01 16:33:41
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chọn quần áo xong, vẫn còn sớm.

Khương Chi Chi lấy cớ thăm bạn, lén trốn ngoài.

Cô tiểu thư xinh kiêu kỳ trong xe riêng, hai tay chống lên cửa kính, chiếc xe chạy qua những con đường sầm uất nhất của thành phố A. Đi ngang những dãy phố lung linh, vòng vèo qua cầu vượt, hết lên xuống, gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới rẽ một con phố cũ nát.

Đây là khu nhà xây từ nhiều năm , tường ngoài bong tróc, loang lổ, ống sắt ngoài trời hoen gỉ, vôi tường xám xịt. Trên đường mấy bà lão đẩy xe ba bánh bán hàng rong.

Mương nước bốc mùi, thùng rác bẩn thỉu đầy rỉ nước đen sì.

Khương Chi Chi mang giày cao gót trắng nền đất đầy bụi. Một con ch.ó vàng to xích bất ngờ lao , sủa ầm ĩ “gâu gâu”, cô chỉ né sang một bên. May mà con ch.ó chỉ dọa, đuổi theo.

Đến gần trưa, về đông hơn, xe chạy vun vút bụi tung lên. Khương Chi Chi vội vàng che mũi, trong lòng thầm chửi: “ ý thức gì hết!”

Rẽ vài , cuối cùng cô cũng tìm phòng khám mà A Yếm từng — Phòng khám nội khoa Vương Hiểu Mai.

Biển hiệu xanh lam bạc màu, chữ trắng to, tên thô kệch như kiểu dân phố tự . Bên còn dòng chữ hồng phai màu: “Khám bệnh khoa” kèm điện thoại.

Khương Chi Chi kỹ, xác nhận giống hệt ảnh A Yếm gửi, mới .

Giữa trưa, phòng khám nhỏ ồn ào.

Một đứa trẻ truyền nước xem hoạt hình, bên cạnh là một học sinh trung học cắm kim truyền ở tay trái, tay bài tập. Mấy cụ già mặc áo bông hoa dày cộp, đội mũ len, chen chúc…

Ánh mắt Khương Chi Chi quét khắp một vòng, cuối cùng dừng ở góc trong cùng: chiếc ghế inox, A Yếm đang co .

Chỗ chật hẹp, đôi chân dài của cuộn . Chiếc áo khoác cũ kéo lên tận cổ, mũ sụp xuống che nửa khuôn mặt, chỉ lộ đường viền hàm sắc nét và sống mũi cao thẳng.

Trong cái lạnh gió bắc cắt da, cô gái mang giày cao gót trắng lặng lẽ đến, xuống cạnh .

Khương Chi Chi đ.á.n.h thức. A Yếm vẫn ngủ say.

Người phòng khám ồn ào. Có đứa nhỏ c.h.ử.i thề tát một cái, òa lên .

Thanh niên mũ khẽ cau mày, bực bội bật một câu:

“Nhóc con, ăn đòn ?”

Giọng quá dữ, đứa nhỏ nín, sợ hãi che miệng.

Trong khí vang lên một tiếng khẽ, kèm mùi hương hoa hồng dịu nhẹ.

A Yếm vô thức ngẩng mắt, con ngươi chợt siết chặt.

Ngồi cạnh là một cô gái với nụ sáng rỡ, đôi môi cong cong, giọng trêu chọc mềm mại:

“Dữ quá , đồ đáng ghét ~”

Anh chằm chằm cô, yết hầu trượt lên xuống, như thể tin đây là thật.

Gió lạnh ùa khi cửa phòng khám mở . A Yếm bừng tỉnh như mộng, vội tháo băng dính tay, rút kim truyền dịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-148.html.]

Trong tiếng hốt hoảng của Khương Chi Chi, trai cởi áo khoác , nhanh chóng khoác lên vai cô.

“Nơi sưởi, cũng chẳng máy lạnh…” Anh ấp úng giải thích, giọng lộ rõ bực dọc và lo lắng,

“Sao em tới đây? Loại chỗ thế …”

Bẩn thỉu, lộn xộn, đầy rẫy bọn hư hỏng, đầy nguy hiểm. Một cô gái kiêu kỳ quý giá như cô, đáng lẽ chỉ nên tòa cao ốc lộng lẫy, xuống dòng xe nườm nượp, bao tung hô. Sao thể bước chân đến nơi tồi tàn ?

Trên gương mặt trẻ tuổi hiện đầy căng thẳng, lo sợ bất an. A Yếm nắm chặt áo khoác cô, run run gọi:

“Chi Chi…”

“Đến thăm thôi mà!” Cô chớp hàng mi dài, giơ chiếc hộp cơm giữ ấm trong tay –

với bạn đang bệnh. Mẹ nấu món dinh dưỡng dễ tiêu, bảo mang qua cho .”

…” Giọng A Yếm nghẹn . Anh nắm tay cô, nhưng dám.

Người xung quanh tò mò , khen cô xinh . A Yếm lập tức mặt sầm xuống, khẽ nắm cổ tay cô, kéo :

“Đi thôi.”

mà… kim truyền dịch xong mà?”

Anh mặc kệ, kéo cô khỏi phòng khám. Tiếng cửa cọt kẹt khép lưng, gió bắc quất tới buốt giá.

A Yếm lo lắng, sợ cô lạnh, sợ cô chê dơ bẩn, giọng gấp gáp:

sẽ gọi xe đưa em về. Nơi quá tệ…”

“Không cần , tài xế đưa về , lát sẽ đón .” Cô cắt ngang, đôi mắt cong cong sáng lấp lánh –

thử cơm nấu ? Sườn kho là món tủ của , bình thường năn nỉ lắm mới ăn đấy.”

Chàng trai tóc rối rũ xuống, cô gái xinh mặt. Ánh mắt mờ mịt, ngẩn ngơ ngắm gương mặt trắng trẻo tì vết của cô, nụ trong sáng, dáng vẻ rạng rỡ.

Trong ánh nắng buổi trưa, cô đó – sang trọng, tinh khiết như công chúa – nhưng khoác chiếc áo cũ của , lạc lõng giữa khu phố nghèo nàn nơi lớn lên.

Khoảnh khắc khiến lòng bùng cháy. Anh quỳ chân cô, ôm hôn cô đến tận cùng.

hiện thực lạnh lẽo ập đến: Cô là vợ của trai .

Bất kỳ ai nhắc đến cô cũng sẽ , cô là “chị dâu” của .

Một như cô, lẽ ở nơi cao nhất, tôn kính, sùng bái.

Còn chỉ quỳ gối, thành kính hôn lên môi cô.

Như thể cô thật sự là con gái duy nhất của đời .

 

Loading...