Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-11-01 16:33:37
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi tay mảnh mai của cô gái vòng chặt lấy eo trai.

Dưới ánh nắng, mái tóc ngắn màu bạc của đan xen với mái tóc dài lượn sóng của cô, rối quyện , gần gũi đến mức tách rời.

Hành động tự nhiên khiến cảm nhận sự tin tưởng đặc biệt, như thể giữa hai một sự ăn ý lạ thường, đủ để ngăn cách họ với cả thế giới bên ngoài.

Bùi Hạc Niên nheo mắt, cơ bắp cánh tay căng chặt.

Ánh mắt hồ ly dài hẹp của Cố Duật Chi mở to, kinh ngạc chằm chằm hai .

Quá mức kỳ lạ.

Rõ ràng trong buổi tiệc nhà họ Tịch hôm , màn kịch tự biên tự diễn của Tịch Cận còn vị hôn thê bé nhỏ của tỏ dửng dưng, chỉ coi như bạn bè.

Vậy mà chỉ vài ngày gặp, quan hệ mật đến thế ?

Mẹ Khương cũng sững .

bàn tay của con gái, liếc sang Cố Duật Chi, đó ánh mắt dừng Bùi Hạc Niên một giây, cuối cùng dán chặt mái tóc Tịch Cận.

gì đó, nhưng thôi.

May mà ngay khoảnh khắc , Tịch Cận cuối cùng cũng buông cô gái trong lòng . Khuôn mặt lai điển trai đỏ hoe đôi mắt, toát lên vẻ yếu ớt xen lẫn quyến rũ.

“Chi Chi, em ôm ?”

Giọng khẽ run, quan tâm trách móc:

“Có em ngã hỏng đầu ?”

Khương Chi Chi: “…”

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô. Dưới áp lực đó, cô nhỏ giọng đáp:

“Tối qua, em mơ thấy .”

“Tối qua? Lúc ngã xuống núi ?”

lắc đầu, nhưng thể. Hôm nay chỉ cần cử động mạnh một chút là cả choáng váng.

“Em rơi xuống nước, cảm giác như mơ . Trong mơ, em thấy …”

Biểu cảm mặt Bùi Hạc Niên thoáng đổi, lặng lẽ liếc Tịch Cận.

Cố Duật Chi, vốn yên lặng lắng , cũng khẽ động ánh mắt, kỹ vẻ mặt căng thẳng của Tịch Cận.

Đôi mắt Tịch Cận mở to, giọng run rẩy đến mức gần như gào lên:

“Rơi xuống nước? Không là ngã từ núi ? Sao là rơi xuống nước?”

Khương Chi Chi lập tức chú ý đến chữ “” mà buột miệng.

mặt bao , cô truy hỏi. Ngược , cô tiếp tục kể, giọng yếu ớt đầy tủi :

“Trên núi tuyết, trơn lắm… nước lạnh lắm… em bơi, em sợ. Em mơ thấy cũng rơi xuống nước, ôm em , cũng , quần áo ướt hết, đỏ cả mắt…”

“Lúc em nghĩ, nếu còn sống, nhất định ôm một cái, để đừng vì em nữa.”

Gương mặt cô trắng bệch, nước mắt lưng tròng, yếu ớt như một bạn từ thuở nhỏ:

“Không ngờ em thật sự còn sống.”

ho khẽ, giọng nhỏ nhẹ:

“Lần đó còn nhỏ dũng cảm cứu em. Đó là ơn cứu mạng, Tịch Cận, em thật sự ơn .”

Rồi cô cố tình lướt mắt sang hai còn :

“Lần cũng cảm ơn Hạc Niên và vị hôn phu của em nữa. Nhờ cứu, em mới may mắn thoát c.h.ế.t.”

“Thật sự… em cảm ơn tất cả .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-144.html.]

Nói xong, cô ho vài tiếng, trông yếu ớt đến đáng thương.

Đôi mắt trong veo phủ sương mù, hàng mi ướt nhẹp vì nước mắt. Gương mặt xanh xao đến mức môi cũng mất sắc hồng.

Cô giống như một bông hoa bão quật nát, mong manh đến mức chỉ cần ai nặng một câu cũng đủ khiến nước mắt rơi lã chã.

Cố Duật Chi bàn tay mảnh khảnh của cô vẫn khác nắm chặt, im lặng kéo Tịch Cận . Bàn tay to của nhẹ nhàng gạt những sợi tóc vương trán cô, cử chỉ cực kỳ dịu dàng.

“Những chuyện khác chờ em khỏe hãy . Giờ cứ nghỉ ngơi .”

Anh đảo mắt qua hai đàn ông khác, giọng ôn nhu nhưng kém phần chiếm hữu:

“Để tiễn khách. Em ngủ thêm một lát , bảo bối.”

Tiếng bước chân dần xa, ánh sáng ngoài cửa phòng cũng chặn .

Khương Chi Chi thở phào một , ngửa trần nhà.

Từ lúc rơi xuống vách núi tối qua, chuyện xảy đến dồn dập quá nhiều.

Cảnh tượng khi rơi xuống hồ vang lên trong đầu cô chân thực đến đáng sợ, giống như từng thật sự xảy .

Cơ thể chỉ linh hồn của cô. Chủ nhân ban đầu sớm biến mất.

Vậy những ký ức khắc sâu , tám chín phần là trải nghiệm thật của chính cô.

Không zombie.

Không dị năng đổi mạng.

Cô nhớ rõ ràng: từ khi ý thức, cô giam trong tầng hầm.

Ẩm thấp, tối tăm, chỉ tiếng chuột và gián chạy loạn. Ngoài , chẳng còn gì khác.

Không ký ức ăn uống.

Không ký ức sinh hoạt.

Không ký ức hành động.

Như thể… linh hồn cô nhốt trong một cơ thể nào đó.

Tiếng ù ù vang trong đầu, một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Hệ thống từng : ở thế giới , linh hồn của nữ chính đ.á.n.h cắp, thế bởi kẻ xâm nhập.

Kẻ ngoài cuộc chiếm lấy xác, nhưng thể gánh nổi vận mệnh vốn thuộc về chủ nhân. Cuối cùng sẽ c.h.ế.t.

Hết đến khác, hệ thống thử trói buộc nhiều , để hỗ trợ nữ phụ ác độc Khương Chi Chi, nhưng đều thất bại… cho đến khi cô xuất hiện.

Hệ thống , cô là thích hợp nhất.

?

Bởi vì… cơ thể , cuộc đời , vốn dĩ là của cô!

Chỉ khi cô xuất hiện, mạch truyện “bắt gian tại giường” mới hóa giải.

Bởi vì bất cứ ai khác xuyên cơ thể , Tịch Cận cũng sẽ nhận ngay lập tức và kết cục sẽ là cái c.h.ế.t.

Không nhờ vài lời dối trá diễn xuất tinh vi.

Mà bởi vì chỉ cô mới thật sự là Khương Chi Chi. Chỉ khi đó, Tịch Cận mới chịu “ đầu”.

Ngón tay cô siết chặt tấm chăn, đầu ngón tay trắng bệch.

Nếu tất cả suy đoán là sự thật…

“Cốc cốc.”

Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, từ từ mở .

 

Loading...