Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-11-01 16:33:34
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dưới lớp chăn, ngón tay Khương Chi Chi bất giác run lên.

Cái gì gọi là “khi Cố Duật Chi tìm thấy cô, cô quần áo, trong hang động” chứ?

Không cô đang yên giường đây, hô hấp đều đều, c.h.ế.t cóng, là nhờ hai họ cùng đội cứu viện đưa từ chân núi về ?

Sao như còn một khác?

Đầu cô nhức âm ỉ, hình ảnh ai đó ôm trong lòng chậm rãi hiện lên, mơ hồ như ai che mắt cô, chỉ còn cảm giác tay chân chạm da thịt, chậm rãi mà rõ ràng.

Cô nhớ đến quần áo ướt lạnh dính chặt , cái rét buốt như đ.â.m thẳng tận xương, đau đến mức xương khớp như gõ búa thép.

Rồi nhớ đến bàn tay ấm áp, giúp cô bộ đồ lạnh ngắt, mặc quần áo khô ráo mềm mại, ôm chặt lấy cô, buông.

Như giữa trời tuyết trắng mênh m.ô.n.g ôm cô sưởi ấm, ngăn gió lạnh đang rít gào.

Nhớ cả làn da nóng áp lên má cô, xua cái lạnh tê cứng.

Còn cả những tiếng gọi, những xưng hô quen thuộc nhưng đến mức khó chịu —— từng gọi cô “bảo bối”, “tâm can”, thậm chí “vợ ơi”…

là cái tên biến thái.

Biến thái đến nửa vời, nhưng cứu thì liều mạng giữ gì cho .

Cô nghĩ mãi mà hiểu: rốt cuộc là hạng điên khùng nào, thể bám theo, theo dõi cô đến tận vùng núi hoang dã , tuyết gió dày đặc mà cũng ngăn nổi ?

Trong lòng rối bời, Khương Chi Chi khẽ nín thở.

Bên , giọng trầm thấp của Bùi Hạc Niên vang lên, mang chút nặng nề:

“Đêm qua lúc mang đội y tế đến, đang mặc áo của . Chỗ cổ áo còn lộ vết sọc bẩn, của cô .”

Ngón tay Cố Duật Chi khẽ giật, nhưng phủ nhận:

“Cậu bao nhiêu ?”

Trong phòng vang lên tiếng ghế kéo, Bùi Hạc Niên dường như xuống:

“Chi Chi từng theo dõi, chính là tối đó khi gọi điện chất vấn . Cô ăn ở gần trường, kẻ lạ đuổi theo, chạy đến đúng lúc gặp . luôn âm thầm điều tra, nhưng đối phương giỏi che giấu, gần như để bất kỳ dấu vết nào.”

Cố Duật Chi trầm giọng:

“Tối qua, dọc con đường núi nơi Chi Chi trượt xuống. Tuyết gió che hết dấu vết, nhưng phát hiện chỗ hồ băng vỡ. Không là do Chi Chi cố ý để dấu hiệu cho , chỉ là trùng hợp. bên mép băng, rõ ràng dấu vết ai đó cứu lên bờ.

Tiếp đó tìm thấy vài thứ cố tình bỏ lên tảng đá nhô . Tuyết phủ dày mà vẫn ánh lên chút phản quang. Bên cạnh còn dấu chân mờ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-141.html.]

Giọng khựng , run rẩy khi nhớ :

“Khi trong hang động, liếc một cái thấy cô đó… nhắm mắt, chẳng khác gì con rối vô hồn. Tóc còn ướt, mặt đỏ bất thường, thở yếu ớt đến mức gần như còn.”

Khương Chi Chi trong chăn nhíu mày. Trong lòng nghĩ: Nói quá , vẫn sống khỏe đây mà!

giọng Cố Duật Chi nghẹn ngào như thế, cô thấy khó chịu lạ thường.

Không khí trong phòng nặng nề đến mức căng chặt, như thể ai cũng đang chịu đựng.

Một lúc lâu , Cố Duật Chi mới bình :

“Giờ nghĩ , chắc chắn kẻ đó cố tình dẫn đến. Khi quỳ xuống ôm lấy Chi Chi, mơ hồ tiếng cành cây gãy ngoài hang. Lúc đó tưởng là gió thổi thú rừng. giờ nghĩ , chắc là . Hắn thấy Chi Chi an mới bỏ .”

Trong chăn, ngón tay Khương Chi Chi bất giác co , chạm da thịt mềm ngứa ngứa.

Cố Duật Chi rút tay khỏi mặt cô, giọng chậm rãi:

“Thực tra khó. Nếu chuẩn , lúc quần áo chắc chắn để dấu vết. Dù dấu vân tay khó giữ trong môi trường ẩm ướt, nhưng thể còn gì cả.”

Anh dừng một chút lạnh:

“Hoặc cũng chẳng cần phiền phức . Cậu chẳng hoài nghi một ? Đêm qua trời rét như , cởi quần áo cho Chi Chi mặc, còn thì liệu thể sống sót về ?”

Tiếng giày da nặng nề vang lên, Cố Duật Chi dậy. Giọng lạnh lùng, dứt khoát:

“Dù cũng cảm ơn Bùi giúp đỡ. Cố gia chúng sẽ luôn ghi nhớ. Sau nếu Bùi thị cần hỗ trợ, chỉ cần phạm pháp, cứ việc mở lời. vị hôn thê của cần nghỉ ngơi. Cậu là đàn ông, cạnh giường cô thế thật sự hợp.”

Bùi Hạc Niên cau mày, đối diện với ánh mắt đầy chiếm hữu của bạn cũ:

“Duật Chi, cãi bên giường bệnh của cô .”

Cố Duật Chi bật lạnh, mắt ánh lên lửa giận:

“Ỷ phận để dụ dỗ vị hôn thê của , giờ việc bại lộ còn thể giả vờ bình thản… Quả nhiên là thừa kế Bùi gia, mặt dày thật.”

Bùi Hạc Niên ngẩng mắt, trong đáy mắt lóe lên hàn quang:

“Còn thì , Cố Duật Chi? Chẳng qua dựa danh nghĩa vị hôn phu, tự coi là chồng, đuổi hết khác khỏi đời cô .

Cậu nghĩ Chi Chi thật sự yêu ? Cô gọi là chồng, từng hứa hẹn sẽ tương lai cùng ? Ngoài cái danh phận thể lấy bất cứ lúc nào, chẳng gì cả. Sao chịu tỉnh táo, buông tay sớm ?”

Cố Duật Chi nhắm mắt, khi mở , đôi mắt dài hẹp ánh lên sắc lạnh:

“Cậu nghĩ tỉnh táo lắm , Bùi Hạc Niên? Thu cái vẻ giả vờ cao thượng đó . Trước tin , là ngu ngốc. Từ giờ, còn là bạn. Chúng là kẻ địch.”

 

Loading...