Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-10-26 17:51:16
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên cửa phòng khép , tiếng bước chân của hai dần xa, thì trong phòng, Khương Chi Chi lập tức nhặt đôi bốt ngắn lên, nhanh chóng mang .

Hệ thống kinh hãi:

【Cô định bỏ trốn ?】

Khương Chi Chi hấp tấp lục lọi tìm thứ gì đó trong phòng, trả lời:

【Nghĩ gì , chỉ đang “sống vì sự nghiệp” thôi!】

Hệ thống ngẫm nghĩ:

【Nghe cũng hợp lý.】

Khương Chi Chi lấy áo khoác đen của Cố Duật Chi mặc, che gần hết cả . Cổ áo dựng lên, tóc và gáy cũng che , chỉ để lộ gương mặt trắng sáng nổi bật lớp áo tối màu.

“soạt soạt soạt” thêm vài động tác, buộc chặt ống tay và vạt áo.

【Ta tính sẽ trả thù Kiều Nhan một trận. Mượn cớ đưa thuốc, hẹn cô ngoài, đó thẳng tay đẩy ngã một cái!】

Hệ thống chần chừ:

mà còn một đoạn cốt truyện xảy . Theo nguyên tác, Kiều Nhan ướt hết , gợi cảm khiến Cố Duật Chi rung động, tắm nước lạnh. Kiều Nhan thì thương , nên sẽ chậm rãi cởi đồ, đẩy cửa phòng tắm …】

【Đoạn đó còn xảy , giờ nhảy cóc qua, gấp ?】

Tiếc là thể thò tay tháo quần Cố Duật Chi.

Khương Chi Chi thấy tiếc, bước nhanh cửa:

【Đoạn đó khả thi . Cố Duật Chi với Bùi Hạc Niên rõ ràng vấn đề, nghi là chuyện “bắt cá hai tay” của bại lộ.】

【Giờ mà , lát nữa họ , chắc toi đời mất.】

Cửa phòng “kẽo kẹt” mở .

Trời hôm nay âm u lạ thường, dù tới tối mà bầu trời tối sầm như đêm khuya. Gió lạnh rít từng cơn, tuyết bay lả tả. Khương Chi Chi cảm giác như sắp bước lên con đường “ thể đầu”.

Cô lặng lẽ đóng cửa phòng, nghĩ:

【Tất nhiên cũng loại trừ khả năng lát nữa Cố Duật Chi về tắm, Kiều Nhan tự dẫn tới cửa, cởi quần áo, đẩy cửa phòng tắm…】

mà đàn ông bình thường khi tắm ai chẳng khóa cửa?】

Hệ thống bĩu môi:

Kiều Nhan là nữ chính vạn mê! Ở thế giới là trung tâm, là con cưng của trời đất. Cốt truyện thể tính theo logic thường!】

Khương Chi Chi vội vã chạy dọc theo hành lang, vòng qua một khúc rẽ, vẫn nhịn lẩm bẩm:

【Mà , mỗi nhắc đến nữ chính Kiều Nhan, mi đều thêm cái chữ “vạn mê”? Nghe lằng nhằng c.h.ế.t .】

Hệ thống im lặng.

Khương Chi Chi rẽ thêm một khúc nữa, đang nghĩ sẽ chẳng câu trả lời, thì bỗng liệu của hệ thống rung rung, run rẩy một chút:

【Tại vì… Thế giới kỳ quái sợ quá… Thêm ba chữ đó, mới thấy yên tâm một chút…】

“Cốc cốc.” Hai tiếng gõ cửa, nhịp điệu thong thả.

Bên trong vang lên giọng Kiều Nhan yếu ớt, xen lẫn tiếng ho khan:

“Là ai?”

Khương Chi Chi đáp:

“Là , mang t.h.u.ố.c đến!”

Có tiếng động trong phòng, Kiều Nhan hình như xuống giường .

Khương Chi Chi liếc quanh. Phòng Kiều Nhan ở phía nam chùa, bên cạnh một cửa sổ nhỏ mở .

Gió lạnh lùa , khuôn mặt Kiều Nhan dần hiện cánh cửa.

Ánh mắt dịu dàng thoáng chốc trở nên sắc bén khi thấy Khương Chi Chi, khóe môi hiện lên nụ mỉa mai:

“Khương Chi Chi, cô tới đây gì? Khoe khoang ?”

Khương Chi Chi lười phí lời với cô , trực tiếp nắm lấy cánh tay Kiều Nhan:

“Đi với .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-138.html.]

Kiều Nhan vốn gầy yếu, để giữ cái dáng vẻ “mỏng manh dễ vỡ” nên ăn uống khắt khe, hiếm khi ăn no. Hôm nay leo núi, tắm nước lạnh, còn ngã một trận nên cả như sắp gãy vụn. Khương Chi Chi chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng kéo ngoài.

Tuyết bay táp cổ áo, gió lạnh thổi rát mặt như d.a.o cắt. Kiều Nhan mở mắt nổi, nheo mắt tức giận mắng:

“Khương Chi Chi, cô nổi điên gì nữa?”

“Giữa trời tuyết thế kéo ? Cô điên ?”

Khương Chi Chi coi như thấy, cứ thế lôi cô qua cửa , men theo con đường núi gập ghềnh đầy đá sắc nhọn, kéo thẳng mép vực.

Gió thổi dữ dội xuyên qua thung lũng lạnh buốt, réo bên tai đến tê dại. Mặt Kiều Nhan rát bỏng, run cầm cập, hoảng loạn mép vực mắt, giọng the thé hét lên:

“Khương Chi Chi, cô định gì? G.i.ế.c là phạm pháp đấy!”

hoảng sợ lùi mấy bước, bỏ chạy. lối cỏ dại rậm rạp, gai góc chằng chịt, tuyết đóng băng mặt đất cứng như đá. Váy của Kiều Nhan vướng đó, cô hét lên một tiếng chói tai ngẩng đầu — Khương Chi Chi tiến đến gần.

Trong bộ áo khoác đen, gương mặt trắng toát của Khương Chi Chi sáng rực giữa trời tuyết, đôi mắt lạnh lẽo mang theo sát khí. Ngay cả nụ môi cũng đẫm màu ác ý.

“Cứ hét , hét rách cổ họng thì cũng chẳng ai tới cứu cô .”

Kiều Nhan lảo đảo một bước, hét chói tai:

“Khương Chi Chi! Nếu đầu óc vấn đề thì khám ! Cô bám theo gì?”

Từng bông tuyết bay lả tả, ảnh màu đen tiến gần, Khương Chi Chi xắn tay áo, giọng lẫn trong tiếng gió lạnh, sắc như băng:

“Kiều Nhan, với cô bao nhiêu ? Cút khỏi nhà họ Khương, tránh xa . Ai bảo cô cứ giả điếc ?”

“Không còn cách nào khác, đành tự tay xử lý cô thôi.”

Váy dài gai cào rách, Kiều Nhan lùi , c.ắ.n răng:

“Cô tưởng ở nhà các chắc? Chính cô ép , là bà sống ở đó!”

“Khương Chi Chi, cô ghen tức phát điên ?”

“Bởi vì gì cũng giỏi hơn cô, xuất sắc hơn cô, thích hơn cô!”

Một ý nghĩ lóe lên, mắt Kiều Nhan bỗng sáng rỡ:

“Có vì Thái tử gia… nên cô mới trả thù ?”

cho cô , Khương Chi Chi, cô mà dám động đến một sợi tóc, Cố Duật Chi sẽ tha cho cô —Aaaaaa!!!”

Tiếng thét vang vọng trong thung lũng. Kiều Nhan run rẩy, tưởng sắp đẩy xuống vực, nhưng chỉ xô ngã xuống đất.

ngẩng lên, thấy Khương Chi Chi trong bộ áo khoác đen cao xuống, đôi môi đỏ khẽ nhếch:

là ngu ngốc.”

Không xa đó, ánh đèn pin lóe lên, hình như phát hiện sự bất thường.

Khương Chi Chi diễn cho trọn vai, dẫm mạnh lên váy Kiều Nhan, hạ giọng:

“Còn dám bày cái bộ mặt ‘bạch liên hoa’ để dụ dỗ hôn phu của ? sẽ đạp nát cái mặt giả tạo đó, bóc trần bộ dạng thật của cô mặt !”

“Tiện thể đuổi cô khỏi nhà họ Khương, cút về cái nơi đáng lẽ cô ở!”

Kiều Nhan cũng thấy ánh đèn, tức đến mức mặt tái xanh, nhưng dám hé lời.

Khương Chi Chi phủi tuyết áo, rời về hướng khác.

【Mi nghĩ cô sẽ đẩy xuống ?】

Phía vang lên tiếng động nhỏ. Hệ thống thì thầm:

【Có thể… nhưng bật chế độ chắn cảm giác đau cho cô .】

Tiếng gió rít gào, cành cây gãy răng rắc.

lúc đó, một lực mạnh bất ngờ kéo .

Không Kiều Nhan đẩy, mà là cô bất ngờ túm chặt lấy mắt cá chân Khương Chi Chi.

Khương Chi Chi hoảng hốt, ngã xuống, tiếng đàn ông hô lớn đó. Ngón tay cô cố bấu víu cỏ cây đóng băng, nhưng chỉ trượt trong lúc lăn lộn.

Ngay mắt, gương mặt trắng bệch của Kiều Nhan hiện , ánh mắt đầy ghen ghét và oán hận:

“Đi c.h.ế.t , Khương Chi Chi!”

sẽ thế vị trí của cô, chăm sóc hôn phu của cô, bạn thanh mai trúc mã Tịch Cận của cô, và cả Bùi Hạc Niên của cô nữa…”

 

Loading...