Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-10-26 17:51:15
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Toàn Khương Chi Chi tê dại.

Mặt đỏ bừng, trán rịn mồ hôi, đầu ngón tay run nhè nhẹ giữa khí.

Cô thật sự thể nào tiêu hóa nổi cảnh tượng .

Dù hằng ngày luôn nghĩ khả năng chịu đựng của đủ mạnh, nhưng giờ đây… vị hôn phu quỳ gối mặt kéo sát, còn qua khe hở mái tóc vẫn thấy bóng Bùi Hạc Niên đang bước từng bước gần, tất cả vượt ngoài sức chịu đựng.

Đôi mắt phượng hẹp dài, gương mặt lạnh lùng như tuyết phủ núi cao.

Ánh mắt dừng gương mặt cô, dừng ở khóe môi ửng đỏ còn vương dấu hôn.

Ánh đó nguy hiểm, như lưỡi d.a.o cắt qua từng tấc da thịt ánh đèn.

Khương Chi Chi sắp phát điên.

Trong đầu liên tục réo lên tín hiệu báo động: ngọt ngào bao nhiêu cũng cứu nổi tình hình .

“Cạch” một tiếng vang giòn.

Tiếng va chạm vang lên giữa căn phòng gỗ, kèm theo tiếng vỡ vụn. Khương Chi Chi vội đẩy Cố Duật Chi .

Ngực phập phồng, nhưng nhanh thẳng, chắn hẳn mặt cô, ngăn ánh sắc lạnh .

Cố Duật Chi như thể lúc mới “phát hiện” trong phòng còn khác, đầu, giọng bình thản:

“Không gõ cửa ? Đây giống phong cách của Bùi .”

Người đàn ông khoác áo tiến lên, nhặt món đồ chơi gỗ con thỏ rơi xuống sàn, tiện tay cầm luôn cái đuôi hình trái tim gãy, giọng điềm nhiên:

“Duật Chi gửi tin nhắn cho , để cửa phòng khóa. còn tưởng cố tình diễn cho xem.”

Anh dừng nửa nhịp, ánh mắt sắc bén quét thẳng đến đôi môi đỏ mọng của Khương Chi Chi, rời , giọng khàn khàn:

“Xin , em dâu.”

Cố Duật Chi lập tức che chắn, để ánh mắt đó chạm đến cô, trầm giọng:

“Ra ngoài .”

Cửa phòng khép , gió tuyết chặn ngoài .

Đèn lồng treo hiên lay động dữ dội, ánh nến cũng tối sầm.

Tiếng bước chân một một , dẫn cả hai ngoài.

Ánh sáng lay lắt chiếu lên gương mặt lạnh lùng của Cố Duật Chi, đôi giày da nện xuống sàn gỗ, tiếng vang hòa gió rít, càng lúc càng căng thẳng.

Rồi dừng , xoay tung một cú đấm.

Bùi Hạc Niên nghiêng đầu né, mặt chút biểu cảm:

“Cậu chắc đ.á.n.h ở đây?”

Đôi mắt hồ ly dài hẹp của Cố Duật Chi đỏ ngầu, giọng lạnh lẽo:

“Thế nào, dám ?”

“Nhìn khác yêu thì ghen tức, thừa lúc hôn vợ ? Thấy vui ?”

Anh c.h.ử.i thề, túm chặt cổ áo Bùi Hạc Niên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-137.html.]

“Họ Bùi! coi em, giật vợ sắp cưới của ?”

Nắm đ.ấ.m giáng xuống, Bùi Hạc Niên né, ăn trọn một cú.

Máu tanh lan trong miệng, nhưng chỉ bình thản lau khóe môi, giọng trầm khàn:

từng với , một chiếc Phantom màu đen. Cậu chịu tin. Nếu , thẳng: Chi Chi yêu . Đám cưới thể thành. Cú đ.ấ.m coi như trả nợ. Tình cảm của và Chi Chi, đúng là từ nên mới để chen .

Cậu giữ thể diện? thể nhờ đại sư Trí Trần một câu: mệnh khắc, hai bát tự hợp. Thế là xong.”

Tuyết phủ dày sân miếu, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Duật Chi vặn vẹo trong cơn giận dữ:

“Cậu còn hổ hả Bùi Hạc Niên?! Chi Chi là vị hôn thê của ! Hôn ước định, ngày cưới cũng chốt . Cậu lấy tư cách gì xen ?”

Ánh mắt Bùi Hạc Niên băng giá:

“Chỉ bằng việc cô yêu .”

“Cậu từ lâu ? Vị hôn thê của một mối tình sâu nặng nhiều năm, đó là .”

Nắm đ.ấ.m Cố Duật Chi siết chặt, gằn từng chữ:

“Câm miệng!”

Bùi Hạc Niên vẫn bình thản:

“Cậu rõ ràng hơn ai hết mà. Tối tiệc nhà Khương, ngoài toilet, gõ cửa, còn đang ôm cô . Hôm ở đại học A đ.á.n.h , gọi nhờ chăm sóc cô , lúc đó cô đùi nũng nịu gọi ‘ông xã’.

Cậu chịu áp lực từ Cố Nhân Khang, đón cô từ trường về, còn cho quần áo xe. Cậu còn nhớ lúc từng thế —”

Anh bắt chước giọng điệu khi đó, từng chữ như lưỡi dao:

“Có khi hai mới là tình đầu ý hợp, thật lòng yêu . Còn vị hôn phu … chỉ là kẻ chen ngang yêu.”

Anh thở dài, giọng lạnh lùng:

và cô thật sự yêu . Chính mới là vô tình chen , mang một cái danh vị hôn phu chẳng ý nghĩa gì, phá hỏng tình cảm của chúng . Chia tay , Duật Chi. Đám cưới thành .”

Cơn gió lạnh buốt thổi qua. Đôi mắt hồ ly của Cố Duật Chi đỏ rực, thở nóng nảy.

Ngón tay theo thói quen xoay chiếc nhẫn… nhưng nơi đó từ lâu trống rỗng, chỉ còn vết sẹo.

Trong đầu vang vọng giọng đêm hè, tiếng trong trẻo của thiếu nữ từng quanh quẩn bên tai.

Hít sâu một , Cố Duật Chi dần bình tĩnh .

Anh thẳng bạn từng thiết như em, từng tôn trọng như thầy, khóe môi khẽ nhếch nụ lạnh.

“Cậu yêu ? Vậy đính hôn với ? Hóa Bùi cũng tự lừa dối .”

Gương mặt Bùi Hạc Niên căng cứng, ánh mắt lóe lên.

Cố Duật Chi bật chế giễu:

“Cậu thật sự nghĩ cô yêu , Hạc Niên? Chỉ là cô đùa cợt ngoài mặt, thể bỏ rơi bất cứ lúc nào. Gọi một tiếng ‘ông xã’ thì chứ? Cô chẳng trách nhiệm gì với .

Cậu yêu cô đến mức mù quáng, dắt mũi đến chẳng phân biệt nổi là thật. vị hôn phu của cô , chồng tương lai, sẽ cùng cô khắc tên bia mộ, từ đầu đến cuối chỉ , Cố Duật Chi! Cô mặt , bao giờ nhắc đến chuyện hủy hôn. Và cô từng yêu , Bùi Hạc Niên.”

 

Loading...