Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 135
Cập nhật lúc: 2025-10-26 17:51:13
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng khách, Kiều Nhan khoác một cái áo choàng dày cộm, hắt xì liên tục.
Rõ ràng theo đúng góc độ, lẽ cô ngã Cố Duật Chi mới đúng. Vậy mà hết đến khác, tính toán kỹ thế nào thì cuối cùng cô vẫn là sõng soài nền đất lạnh.
Tay ôm chén nóng, Kiều Nhan nhấp một ngụm dì Thương Tú Lan dặn dò.
Những lời cô đến chán tai, nhưng phận hiện tại khiến cô thể gì khác ngoài giả vờ ngoan ngoãn, vẻ điều.
Không hiểu Khương Chi Chi bỏ bùa gì, mà thời gian gần đây dì Thương ít quan tâm cô hẳn , ngay cả chuyện tiền bạc cũng chẳng còn hào phóng như .
Đều tại Thương Tú Lan!
Rõ ràng cô tham gia show hẹn hò, rõ đây là đầu cô , mà chẳng chuẩn cho cô chút tiền bạc nào. Thế nên mới bắt nạt, chịu đủ ấm ức.
“Nhan Nhan, dì vẫn hy vọng con tập trung chuyện học hành. Con học giỏi, dù chọn học lên cao, dì đều ủng hộ.
Giới giải trí quá phức tạp, nhà chẳng ai quen trong đó. Có thể dì cổ hủ, hiểu mấy show hẹn hò lắm, nhưng nếu con yêu đương, dì thể giới thiệu cho con vài trẻ tuổi ưu tú trong giới học thuật hoặc công việc. Họ gốc gác rõ ràng, gia đình đàng hoàng, đáng tin hơn mấy trai trong mấy chương trình nhiều…”
Kiều Nhan ôm ly , tỏ vẻ ngoan ngoãn, khẽ đáp:
“Con cảm ơn dì.”
Cô thầm khinh bỉ trong lòng.
Nếu bà thật sự như , giới thiệu Cố Duật Chi cho cô ? Con gái ruột thì gả hào môn, còn cô , họ hàng xa thì chỉ giới thiệu mấy “ gia thế rõ ràng”?
Lẽ nào Kiều Nhan cô thua kém Khương Chi Chi ?
“Dì, con chịu chút ấm ức cũng , bắt nạt là chuyện khó tránh. Con chỉ lo cho sức khỏe của dì thôi. Gần đây trời lạnh, dì thấy khó chịu ở …”
Nói , cô đặt chén xuống, khom dáng ân cần bóp chân cho Thương Tú Lan.
Mẹ Khương mỉm xua tay, hiệu cho cô xuống:
“Không cần lo cho dì, gần đây dì khỏe lắm. Mỗi ngày đều giúp đỡ, chẳng thiếu thứ gì cả. Chỉ cần con là dì yên tâm . Tú Chi gửi gắm con cho dì, dì sợ chăm sóc con chu đáo thôi… Thôi, dì sang chỗ ông Cố và bà Cố bàn chuyện, con nghỉ ngơi .”
---
Gió lạnh rít lên ngoài hành lang, khiến đèn lồng đỏ đung đưa dữ dội. Ánh lửa hắt sáng lập lòe, theo gió rung động.
Một đàn ông mặc áo choàng nhung xám ghế, ngón tay vô thức chạm vết sẹo ngón tay, nơi từng đeo nhẫn. Trong lòng dấy lên bao nhiêu cảm xúc phức tạp, dồn nén cách nào thoát .
Khuôn mặt góc cạnh điển trai phủ một tầng u ám, đôi mắt lạnh nhạt gợn sóng nhưng mang theo áp lực nặng nề.
Anh nhớ tới những nghi ngờ rõ ràng, nhớ tới chuyện Bùi Hạc Niên từng bóng gió về “bạn gái”.
Hai quen lâu như , mà đến giờ cô bạn gái vẫn mơ hồ, chẳng rõ ràng gì cả.
Lại nghĩ đến cảnh khi nãy Chi Chi ngã xuống. Gương mặt Bùi Hạc Niên khi hề giấu sự hoảng loạn.
Con bình thường dẫu núi sập mặt cũng chẳng đổi sắc, d.a.o kề cổ cũng chớp mắt.
Ấy thế mà , nhanh hơn cả Cố Duật Chi, trực tiếp ôm trọn vị hôn thê của lòng.
Khoảnh khắc , sự mật, ánh mắt căng thẳng, tất cả đều quá bất thường.
Đôi mắt Cố Duật Chi khẽ híp , gương mặt tuấn tú lộ nét nguy hiểm, tựa như ẩn giấu một luồng tà khí.
Anh mở điện thoại, gõ mấy dòng tin nhắn gửi cho một bạn tín.
lúc đó, trong nhà vang lên tiếng bước chân.
Vị hôn thê nhỏ bé của xong áo khoác ướt, từ phòng tắm bước .
Gương mặt trắng trẻo thanh tú, đôi mắt long lanh như nước, lông mi cong vút khẽ rung. Vẻ ngoan ngoãn xen lẫn chút yếu đuối, khiến tim run rẩy.
Mẹ vốn tin Phật, thỉnh thoảng đến miếu cầu an.
Vậy nên ở đây, Cố Duật Chi cũng một căn phòng riêng của .
Trong phòng, thứ đơn giản và phần trống trải. Gam màu cũ kỹ, trang trí tối giản, chỉ mùi đàn hương phảng phất, giường gỗ thấp còn đặt một chiếc bàn nhỏ.
Căn phòng vốn đơn điệu, lạnh lẽo chẳng chút sức sống, mà chỉ cần vị hôn thê của ở đó, Cố Duật Chi thấy tim loạn nhịp, chẳng thể khống chế.
“Ở đây điều kiện kham khổ một chút, em thấy lạnh ?”
Anh cúi xuống, khẽ chạm gương mặt cô, giọng dịu dàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-135.html.]
“Áo khoác mang hong khô , chắc hơn một tiếng nữa mới xong. Giày em dính nước, nữa, bảo đem đôi khác đến .”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, khuôn mặt trắng mịn phản chiếu ánh đèn vàng, tựa như bông tuyết rơi, tinh khiết đến nao lòng.
Giọng ngọt ngào mềm mại, như rót thẳng tim :
“Cảm ơn , em vội .”
Cố Duật Chi chỉ thấy đầu óc cuồng, như thể mắc chứng “khát da thịt”.
Rõ ràng tình địch còn treo lơ lửng mắt, mà trong đầu chỉ hôn đôi môi ướt mềm .
Ánh mắt quá nóng rực, khiến cô gái mặt ngượng ngùng, khẽ mím môi kéo nhẹ vạt áo .
Cố Duật Chi lập tức cúi bế cô lên, đặt xuống giường.
“Các nhà sư ở đây sống khổ hạnh, nên trong miếu lò sưởi ấm. Chiều xuống, cả nền nhà đều lạnh buốt.”
Khương Chi Chi mép giường, gương mặt ướt át như một đóa hồng nhỏ yếu ớt trong vườn, chẳng chút nào rằng mặt cô là một đàn ông nguy hiểm.
Cô chỉ tin tưởng , giọng nhẹ nhàng:
“Không hết. Người vẫn chuyện thường gặp trắc trở. Chỉ cần em thể thuận lợi kết hôn với , cảnh khó khăn thế nào em cũng chấp nhận.”
Người đàn ông tuấn tú quỳ xuống mặt cô, khóe môi khẽ cong, cẩn thận tháo đôi giày ướt dính bẩn của cô.
Bộ quần tây sang trọng cũng ngại lấm bẩn, mặc cho cô giẫm hẳn lên đùi , kiên nhẫn kéo đôi tất cao đến bắp chân để chỉnh ngay ngắn.
Vành tất ôm chặt làn da trắng mịn, để vệt đỏ nhạt nổi bật làn da nõn nà, đối lập đến chói mắt.
Ánh mắt Cố Duật Chi như dính chặt đó, hồi lâu mới dời .
“Anh chỉ nỡ để em chịu thiệt thòi. Cả đời , Chi Chi mà chịu một chút ấm ức thôi, thì là của , chồng .”
Anh đổi giọng, vẫn ôn hòa:
“ mà… để đến hôm nay, với em cũng cảm ơn Hạc Niên giúp đỡ. Không chỉ nhanh chóng gửi tin của đại sư Trí Trần, mà khi nãy cũng kịp đỡ em… Anh nghĩ chúng nên cảm ơn , tìm một dịp mời ăn cơm, , vợ?”
Đôi mắt sâu hun hút của lóe sáng, khiến Khương Chi Chi bất giác cảm thấy nguy hiểm.
Cô do dự khẽ đáp:
“Đó là bạn của , chắc hiểu hơn em.”
Cố Duật Chi , vẫn dịu dàng như khi, nhưng trong nụ thấp thoáng vẻ tà mị, giống như một con ác ma khoác lớp vỏ hiền lành, lặng lẽ dò xét lòng .
Anh thẳng cô, ánh mắt khóa chặt khiến cô chẳng chỗ trốn. Giọng dịu dàng đến mức để khe hở nào:
“Anh cũng bạn gái, cùng trường với em. Vậy thì càng lý do, ? Chúng nên hẹn một bữa cơm cùng .”
Khương Chi Chi gượng : “Được.”
Khuôn mặt trắng trẻo, đôi lông mi run khẽ dày đặc, rõ ràng lo lắng.
Cố Duật Chi vẫn cô chăm chú, khẽ :
“Thật , chúng sớm nên cùng ăn . gần đây, mơ thấy một giấc mơ .”
Cô khẽ hỏi, giọng thấp bé:
“Giấc mơ gì ?”
Anh chăm chú gương mặt cô, giọng khàn trầm:
“Anh mơ thấy yêu nhất… ở lưng , cùng bạn nhất của …”
Đôi mắt cô run lên, như thể dọa đến mức nước mắt sắp trào.
“Vậy nên… chút để tâm. Bởi thế bữa cơm đó đến giờ vẫn ấn định ngày.”
Tiếng gió tuyết rít ngoài , xen lẫn một tiếng bước chân cực khẽ ở cửa.
Cố Duật Chi , như gì, chỉ mỉm vị hôn thê đang căng thẳng:
“Anh chỉ tò mò thôi. Trong lòng Chi Chi, rốt cuộc nhận Bùi Hạc Niên thế nào? Nếu bỏ qua phận vị hôn phu, thì giữa và Hạc Niên… em thích ai hơn?”