Khương Chi Chi vốn thấy chột , giờ càng căng thẳng đến mức ngón tay run nhẹ.
May mà trong tay cô vẫn đang cầm con thỏ gỗ nhỏ, giấu gầm bàn, nếu chắc phát hiện ngay.
Đối diện với ánh mắt hồ ly hẹp dài , Khương Chi Chi cố gắng bình tĩnh, chậm rãi đáp:
“Có lạnh thôi.”
“Xin , trong núi lạnh hơn thành phố, để ý.”
Cố Duật Chi dứt khoát cởi áo khoác của , phủ lên vai Chi Chi.
Trong chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu xám, Khương Chi Chi lo sẽ lạnh, định tháo áo trả . nghĩ đến cảnh sắp tới còn theo kịch bản mà đấu với Kiều Nhan, đẩy tuyết, đập lên tảng đá… thêm một lớp áo khoác vẫn hơn.
Cô định cởi thì bàn tay to giữ chặt, kéo áo .
Đối diện, Bùi Hạc Niên khẽ nheo mắt, ánh lướt qua chiếc áo khoác .
Không khí chút nặng nề, nhưng đại sư Trí Trần vẫn hiền hòa, tiếp tục giảng chuyện pháp sự.
Dưới gầm bàn, đôi chân dài trong quần tây thu .
Vừa lúc đó, chân Cố Duật Chi khẽ động, hai đôi giày chạm .
Anh nghiêng đầu: “?”
Bùi Hạc Niên chẳng biểu lộ gì, chỉ liếc ngoài cửa dậy.
Cố Duật Chi cũng theo .
—
Ngoài trời gió tuyết lớn, mái hiên phủ đầy sương trắng, cây khô điểm xuyết chút băng tuyết, bầu trời càng thêm ảm đạm.
Cố Duật Chi đến, bóng hiên:
“Tìm việc?”
Bùi Hạc Niên gật nhẹ: “Ừ.”
Ánh mắt lạnh nhạt quét qua gương mặt Cố Duật Chi, mới chậm rãi mở miệng:
“Bị… cắm sừng .”
Tim Cố Duật Chi giật mạnh: “Cái gì ——”
Anh nhanh chóng phản ứng, đổi giọng: “Sao cơ?”
Bùi Hạc Niên giọng đều đều, lạnh buốt như gió tuyết:
“Xác nhận quan hệ xong vẫn ngọt ngào lắm. Hôm qua còn mang quà gặp cô . Ai ngờ thấy cô một thằng đàn ông khác lừa gạt, còn ôm trong lòng, suýt nữa thì… mật.”
Đôi mắt hồ ly của Cố Duật Chi mở lớn, lộ chút kinh ngạc.
Thì Bùi Hạc Niên cũng gặp chuyện như .
Hóa đời , ‘đào góc tường’ chỉ .
thật là em đồng cảnh ngộ.
Trong lòng Cố Duật Chi trăm mối ngổn ngang, một lúc an ủi thế nào:
“Vậy gì? Chia tay luôn?”
“Không.”
Bùi Hạc Niên khẽ cong môi, nhưng mắt âm u:
“ yêu cô .”
“Ban đầu chỉ thấy cô đáng yêu, khác với những khác, gần.
Sau càng thấy dễ thương, đôi khi cũng ngang bướng, suốt ngày bận rộn chẳng hiểu bận cái gì, ngốc nghếch mà cũng dũng cảm. Nguy hiểm vẫn xông lên, khiến khác đau lòng.
Có lúc ngốc, nhưng cũng thông minh lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-133.html.]
Anh cảnh tuyết, bông tuyết đậu đầy vai, phía là tiếng tụng kinh mênh mang như bao trùm cả ngọn núi.
“ bỏ . Chỉ cố gắng kiềm chế, chờ đến lúc cô chia tay, thì cho cô cảm giác an , luôn chồng bên cạnh.”
Cố Duật Chi lặng lẽ thở dài.
Quả nhiên, với luôn điểm đồng cảm.
Anh gật gù, an ủi:
“Thôi nghĩ thoáng , ít hai vẫn còn yêu .”
Bùi Hạc Niên vẫn tuyết rơi, giọng bình thản nhưng chân thành:
“Duật Chi, đôi khi… thật sự ghen tỵ với .”
Cố Duật Chi mà n.g.ự.c nóng lên, khẽ :
“Ừ, cũng thấy may mắn.”
Nghĩ đến mấy thằng đàn ông từng ve vãn Chi Chi, nụ khựng , nghiêm giọng:
“ mà, nếu nghĩ thì nên nhanh cầu hôn. Có danh phận vợ chồng, giống mấy tên ngoài .”
“Ừ.” Bùi Hạc Niên gật đầu, mặt chút cảm xúc. “Nhìn , thật sự hạnh phúc.”
Anh ngừng một chút, hỏi thêm:
“Có bí quyết cầu hôn nào truyền thụ ?”
Cố Duật Chi khẽ:
“Cái đó thì . với Chi Chi tình huống đặc biệt, cô vốn thích . Thật còn thấy hối hận, đính hôn mà kịp hiểu nhiều, bù đắp . Cho nên, trong đám cưới đối xử với cô thật .”
Bùi Hạc Niên khẽ nhếch môi: “Chúc hạnh phúc.”
“Cũng chúc hạnh phúc.”
Tuyết ngày càng dày, cây cối phủ trắng xóa, cảnh vật mờ trong cơn gió.
Cố Duật Chi vỗ vai bạn:
“Tối rảnh , uống vài ly?”
Bùi Hạc Niên cuối cùng sang , gương mặt lạnh như tượng đá, giọng bình thản:
“Gần đây , mổ xong, kiêng rượu.”
“Sao? Phẫu thuật gì mà ?”
Biểu cảm mặt Bùi Hạc Niên thoáng kỳ lạ, thẳng thắn:
“Phẫu thuật thẩm mỹ cho nam.”
Cố Duật Chi đang định vỗ vai thì khựng : “Cái gì cơ?”
“Cô thích màu hồng nhạt. cho cô trải nghiệm .”
Cố Duật Chi cau mày, lùi xa:
“Thôi thôi, chuyện , cũng cần rõ thế .”
Bùi Hạc Niên giọng bình thản: “Không , dù cũng ngoài.”
“Không, chính là ngoài!”
Cố Duật Chi nhanh chóng lùi thêm mấy bước, gào lên giữa gió tuyết:
“Trước tìm bệnh viện cho Cố Yếm, nếu rảnh khám thử .”
Anh chỉ đầu , nghiêm giọng:
“ ý công kích , nhưng Bùi Hạc Niên, chỗ của đúng là vấn đề. Nhìn … tỉnh táo đấy.”