Sáng sớm đầu đông, ngọn lửa trong lò sưởi nhảy nhót, cả căn phòng tràn ngập ấm áp, yên bình như mùa xuân.
Bùi Hạc Niên cảm thấy đầu óc như ai dội một chậu nước đá, lạnh buốt xuyên thấu tận xương, nghẹt thở đến mức thở nổi.
Anh vẫn ôm chặt cô trong lòng, nhưng từng ngón tay đều bắt đầu cứng đờ. Giọng xưa nay vững vàng, giờ khàn khàn, cay đắng:
“Bé ngoan, đừng mấy câu đùa như .”
Ghen tuông và giận dữ trong lòng bùng cháy, thiêu đốt cả lý trí. Khuôn mặt tuấn tú thường ngày điềm tĩnh giờ còn giữ sự bình thản.
Anh chợt giữ chặt gương mặt cô, ngón tay vuốt ve bờ môi mềm mại đỏ mọng, giọng dịu dàng nguy hiểm:
“Là sai, đúng ?”
“Anh xin em. Là của , bậy, là đáng trách.”
Bàn tay chạm gương mặt cô mềm mại yếu ớt, chẳng hề chút đe dọa nào. Đôi mắt ngấn lệ, lông mi ướt sũng, đôi môi hồng như cánh hoa thấm nước, mềm mại khiến chỉ nâng niu.
Cô – yếu đuối nhưng lương thiện.
Thỉnh thoảng bướng bỉnh, đôi khi ương ngạnh.
hầu hết thời gian đều dịu dàng với cả thế giới, nụ cong cong mắt như ánh mặt trời.
Ai khó khăn, ai đáng thương, cô cũng sẵn sàng chia sẻ một chút ấm áp. Dù thế giới đối xử tệ, cô vẫn cố chấp đối xử .
Mọi đều cô mềm lòng. Vì Tịch Cận, Lục Tư Ngôn mới lợi dụng điểm . Cái ôm khiêu khích, ánh mắt thị uy , rõ ràng là chia rẽ tình cảm của họ.
Anh rõ hết, mà vẫn dắt mũi đến mức .
Bàn tay lớn siết chặt gương mặt cô, cúi xuống, giọng trầm đắng:
“Em nghĩ thêm chút nữa , bé cưng…”
“Không cần nghĩ nữa.”
Giọng cô run run, nước mắt chảy xuống, ánh mắt trong veo , hồng ửng cả hốc mắt:
“Bùi Hạc Niên, là bạn trai nhất.”
“Ở bên , em hạnh phúc. Em nghĩ cả đời chắc sẽ gặp ai như nữa.”
“Anh sẽ một cuộc sống rộng lớn hơn, phù hợp hơn. Còn em, một đứa lúc nào cũng gây rắc rối, gặp , ở cạnh , coi như em dùng hết may mắn cả đời .”
“Đều là của em. Em chấp nhận chia tay, coi như bài học. Chúng …”
Chưa kịp hết, môi cô chặn . Bùi Hạc Niên hiếm khi để lộ cảm xúc dữ dội như . Nụ hôn của khác thường ngày dịu dàng, nóng bỏng, dồn dập đến mức khiến cô hoảng hốt.
Anh giữ chặt lấy cô, siết lòng, ngón tay luồn tóc, ép chặt gáy, hôn như nuốt chửng cả cô.
Ngoài cửa sổ, hoa hồng đang nở đỏ rực, như lửa bén . Một cánh chim giật bay lên, lông vũ rơi xuống sàn sạch bóng bụi.
Bóng hai quấn chặt lấy , dần dần tan nơi ánh mặt trời cũng chiếu tới.
—
Tiếng A Mai vang ngoài cửa, như đang càu nhàu trách ai dám phiền phu nhân đang chăm chim nhỏ.
Bóng hai kéo dài, trở về với ánh sáng buổi sớm.
Khương Chi Chi đỏ bừng cả mặt, tai cũng nóng rực.
Bùi Hạc Niên một tay đỡ cô, ngón tay khẽ vuốt gương mặt, nhẹ nhàng lau ánh nước môi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-127.html.]
Cô cúi đầu im thin thít, như con mèo nhỏ bắt nạt, chẳng còn nhanh mồm nhanh miệng như .
Anh nheo mắt, giọng trầm thấp lấy bình tĩnh:
“Chiếc xe màu hồng phấn , xác nhận . kiểu em thích, xinh . Hai tháng nữa sẽ giao. Lúc đó họ sẽ liên hệ trực tiếp với em.”
“Anh còn mua một chiếc đồng hồ cổ, công nghệ tinh xảo, chắc hợp gu con gái. Làm xong thủ tục sẽ để đưa tận tay em.”
“Căn hộ bên Lệ Cung, khi tất hợp đồng sẽ là tài sản riêng của em. Ở đó sân golf, câu lạc bộ cưỡi ngựa, thể rủ bạn bè chơi.”
Anh chậm rãi vuốt môi cô.
Cô ngẩng mắt, đôi mắt còn long lanh nước:
“Tại mấy chuyện ? Không … định chia tay em ?”
Anh vẫn giữ phong thái nhã nhặn, mỉm giải thích:
“Ban đầu là quà để dỗ bạn gái.”
“ bây giờ, xem em quyết tâm chia tay , thì coi như quà chia tay .”
“Dù cũng lớn hơn em nhiều tuổi. Có một cô bé ngoan ngoãn dễ thương như em bên cạnh, cho dù chia tay, cũng thể để em tay trắng.”
Anh dừng một chút, mắt sâu thẳm:
“Là em kết hôn với Duật Chi ?”
Giọng bình tĩnh, chút ép buộc, chỉ như một bạn thành thật hỏi han:
“Trong những bên cạnh em, cả về gia thế lẫn công việc, Duật Chi là phù hợp nhất để kết hôn. Cậu cũng thật sự thích em.”
“Nếu em chọn , sẽ coi như vợ tương lai của bạn , chuẩn một phần hồi môn xứng đáng cho em.”
“Em gì, cần gì, cứ với .”
Khương Chi Chi vốn mềm nhũn cả , mặt nóng như lửa. dáng vẻ bình thản của Bùi Hạc Niên lúc , trong lòng cô dấy lên một sự bất an khó hiểu.
【 Căn hộ đó… ở ? 】
Giọng hệ thống vang lên bất ngờ.
Khương Chi Chi ngơ ngác lặp câu hỏi.
Bùi Hạc Niên cong môi , ánh mắt đen sâu lóe lên ý , dịu dàng giải thích:
“Biệt thự ở khu Lệ Cung giai đoạn ba, rộng hơn 1000 mét vuông. Anh từng ở đó, nhà mới nguyên, vẫn để trống.”
“Sao , em thích , bé cưng? Không , chỉ cần em , đổi thế nào cũng .”
Hệ thống hét toáng trong đầu cô, đầu cô đau nhức:
【 A a a! Mấy ngày gặp, mà cốt truyện đến mức ! 】
【 Trong cốt truyện gốc, Bùi Hạc Niên vì yêu mà hắc hóa, quyết định giam cầm nữ chính Kiều Nhan. Chính là khi tặng cho cô bất động sản , nhốt cô ở đó!!! 】
Thấy cô im lặng, gương mặt tuấn mỹ của Bùi Hạc Niên khẽ , giọng khàn dịu dàng, đầy ẩn ý:
“Không , chúng thể xem . Nhìn tận mắt mới thích .”
“Khi nào em rảnh, bé cưng? Anh đưa em xem.”