TỪ HOA LỆ - 6 - HOÀN
Cập nhật lúc: 2025-10-02 14:39:14
Lượt xem: 1,475
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Cập nhật lúc: 2025-10-02 14:39:14
Lượt xem: 1,475
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Ta gật đầu, “Đó là gì ?”
“Vong tình cổ.”
Qua lời cha, rốt cuộc hiểu .
Vì chỉ một đêm, cha lạnh lùng tuyệt tình đến thế.
Hôm , cha còn nhớ sẽ mua hoa lăng tiêu cho nương, nên khi yến tiệc xong xin cáo lui.
Trên đường xuất cung, con mèo trắng chạy đến chân.
Cha khom lưng ôm nó, mấy tên thái giám cung nữ tới, đó là mèo của công chúa Đan Vân.
Cưỡng ép cha đưa mèo đến tẩm cung công chúa.
Cha miễn cưỡng giao mèo cửa, xoay , thì công chúa mở cửa bước .
Nàng bưng ly , bảo là ngự ban, thưởng cho cha nếm thử.
Nếu uống, chính là khi quân đại tội.
Cha bất đắc dĩ, đành cạn chén, đó liền hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh , là sáng sớm hôm .
Trong lòng cha trống rỗng, đau đớn, mà chẳng nhớ vì .
Chính là chén , khiến cha trúng Vong tình cổ.
Cổ trùng bám nơi tim, ngọ nguậy c.ắ.n rứt.
Mỗi cha nghĩ đến nương, nó liền c.ắ.n xé dữ dội.
Mỗi vết cắn, cha liền mất trí.
càng đau, cha càng nhớ nương.
Cha hiểu, cũng chẳng nhớ nổi quá khứ.
Chỉ đêm đêm ánh đèn trong viện của nương.
Muốn gần, sợ hãi.
Muốn rời, do dự.
Ngày nối ngày, cho đến đêm nương phóng hỏa tự tận.
Đan Vân công chúa chỉ hạ cổ, chẳng rằng, khi yêu nhất c.h.ế.t , cổ trùng sẽ tự bò .
Cổ giải, nhưng nhân duyên âm dương cách biệt.
Đó chính là Vong tình cổ.
Dẫu tình thâm nặng, cuối cùng cũng uổng phí.
Xe ngựa nối rời Thượng Kinh, hướng về biệt viện ngoại ô.
Cha dường như thích nơi , thanh vắng đến mức chẳng thấy bóng .
Thấy nét mặt cha, Đan Vân công chúa cũng nở nụ diễm lệ.
Nàng ghé tai cha, thỏ thẻ: “A Trinh, đêm nay đến phòng , cầu xin .”
Giây phút , chẳng còn chút dáng vẻ công chúa, chỉ như tiểu nữ nhi tình nồng.
Cha mỉm dịu dàng, phong thần tuấn lãng, ánh mắt phảng phất ý xuân.
Từ ngày nương mất, đây là đầu tiên cha lộ vẻ vui .
“Được,” giọng nhẹ như gió, “đêm nay chờ .”
Hoàng hôn buông xuống, công chúa và cha cùng nơi viện, đối ẩm.
Dần dần, mắt công chúa mê loạn.
“A Trinh, về phòng .”
Nói , hình mềm nhũn, ngả về phía cha.
Cha nhanh chóng né tránh, mặc kệ nàng ngã xuống đất.
Trên mặt , là oán hận khôn cùng.
Cha khẽ vỗ tay.
Từ trong tối bước hơn mười – chính là đám thị vệ của công chúa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-hoa-le/6-hoan.html.]
Trong mắt họ, chỉ còn d.ụ.c vọng đỏ rực.
Đan Vân công chúa biến sắc, thất thanh: “Bọn họ… ?”
“Không ,” cha nhạt, nâng chén rượu, thong thả , “chỉ là uống thứ d.ư.ợ.c mà ngươi vẫn thường cho dùng.”
Công chúa sững sờ, run giọng: “Thành hôn lâu thế, chẳng chịu cùng phòng, bất đắc dĩ mới . A Trinh, đừng giận, xin .”
“Ta cần.”
Cha lạnh, “ những gì Giang Niệm từng chịu, sẽ bắt ngươi trả gấp bội.”
Công chúa cuối cùng hiểu , sợ hãi kêu cứu: “Người , mau cứu bổn cung!”
bốn phía tĩnh lặng, chẳng ai tới.
“Vô ích thôi. Ngươi đổi hết nha , biến thị vệ trưởng thành đất nung. Ngươi nghĩ, còn ai nguyện ý cứu ngươi?”
Dưới ánh trăng, cha thẳng, khí độ như xưa, nhưng tựa ác quỷ bước từ địa ngục.
Đan Vân công chúa bò dậy chạy, nhưng chẳng thoát khỏi bàn tay bọn thị vệ.
Trong viện, vang vọng tiếng kêu t.h.ả.m thiết.
Phương viên mấy dặm, tuyệt bóng .
Không ai , biệt viện xảy chuyện gì.
Ba ngày , công chúa thể phát tiếng, đôi mắt cũng chẳng động đậy, chỉ còn thở yếu ớt.
Cửa biệt viện gõ.
Một đại hán ngoại tộc khoác bào phục bước .
Thấy công chúa tàn phế, khặc khặc, dùng da thú quấn lấy, vác .
“Dù từng duyên ngắn ngủi, Hung Nô chúng câu nệ trinh tiết, mang về nữ nô cho cùng vui cũng .”
Đêm , khi mang công chúa , biệt viện chìm trong biển lửa.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Thượng Kinh tin, hoàng đế giận dữ, phái tra xét.
Kết quả: Hung Nô tập kích, bắt công chúa phóng hỏa.
Phò mã cùng bộ thị vệ, nô bộc, đều chôn trong biển lửa.
Tin truyền đến, cha mang trở thảo nguyên.
Nơi , chính là nơi cha và gặp thuở ban đầu.
Ngày nối ngày, năm qua năm.
Cha nuôi khôn lớn, nhưng gương mặt chẳng bao giờ còn nụ .
Người ôm bình tro cốt của nương, lặng qua đêm.
Bệnh ho ngày một nặng, cha chẳng tìm y.
Thân thể hao gầy, hai bên tóc mai bạc trắng.
Đến ngày cập kê, cha tặng một con ngựa nhỏ trắng muốt.
“Nhàn Nhàn, cưỡi thử xem. Nó chạy nhanh như ngựa ngọc của nương con khi xưa.”
Ta mừng khôn xiết, nhảy lên ngựa.
Quả nhiên, nó chạy như gió, đưa tung hoành tự tại.
“Cha, con thích nó lắm, cảm tạ cha!”
Ta cưỡi ngựa về, đến cửa gọi to.
trong phòng, vắng lặng.
Ta chạy , cha ghế, ôm bình tro cốt.
Mắt nhắm nghiền, như đang say ngủ.
“Cha?”
Ta khẽ gọi, chạm cánh tay .
Lạnh lẽo.
(Hoàn)
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.